Chương 837: Án ma trẻ con 2
Cô ta dùng ngón tay chấm máu của con trai, trên đỉnh đầu, cánh tay, trái tim đã được vẽ bùa chú, sau đó lại dời ánh mắt lên gương mặt của đứa nhỏ.
Bé trai bốn tuổi có gương mặt phúng phính, cái má bánh bao khiến cho cậu bé trở nên vô cùng đáng yêu.
Con trai giống mẹ, ngũ quan của đứa trẻ khá giống người phụ nữ xinh đẹp, là đứa trẻ cho dù có khóc thê thảm nhưng vẫn rất đáng yêu và xinh xắn như cũ.
Cô ta đã sinh ra một đứa trẻ đẹp như vậy, nuôi nó khỏe mạnh như vậy…
“A… a…” Người phụ nữ đột nhiên vùi đầu ôm lấy mình, sụp đổ mà khóc lớn.
Thẳng đến vài phút sau mới khôi phục lại chút trạng thái bình thường.
Cô ta cưỡi lên người con trai, chần chừ, do dự, đau khổ, giãy dụa, biểu cảm trên gương mặt khi thì dữ tợn thù hận, khi thì đau khổ bất lực, trạng thái của cô ta nguy hiểm như thế, giống như một khắc sau sẽ phát điên vậy.
Nhưng một vài chấp niệm đã củng cố trái tim của cô ta, làm ý chí của cô ta thêm vững mạnh, vào một khắc cuối cùng, cô ta vẫn không thể từ bỏ buổi hiến tế này mà đóng cây đinh sắt kia vào mi tâm đứa con trai.
Giáng từng nhát búa xuống, cơ thể nhỏ bé và ấm áp kia không kiềm chế được mà bài tiết, giãy dụa, rồi dần dần không còn động tĩnh, mất đi độ ấm.
Ánh sáng trong mắt cô ta dần dần rút đi, chỉ biết ngây người đóng đinh, rồi đứng dậy dùng sức rút cái đinh sắt đã đập vỡ xương đầu cứng rắn ra, nhẹ nhàng đóng đinh gỗ vào vết thương sâu dài để lại sau khi đinh sắt đã khai mở đất.
Nghi thức cuối cùng cũng đã hoàn thành, người phụ nữ mất đi toàn bộ sức lực, búa sắt tuột khỏi tay, bịch một tiếng rơi xuống sàn nhà.
Dường như cô ta hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ cúi đầu đối diện với thi thể của con trai như cương thi.
Toàn bộ mọi thứ xung quanh giống như đều tĩnh lặng lại, chỉ có máu tươi còn đang chảy ra ngoài.
Dòng sông màu đỏ ào ạt ngưng tụ thành hồ nước màu đỏ, nó giống như hút hồn người phụ nữ, cô ta lùi lại từng bước một, sợ hãi máu tươi sẽ dính vào chân mình.
Đợi lùi đến góc tường, sau lưng đụng vào vách tường lạnh băng và cứng chắc, cuối cùng đau khổ cũng hoàn toàn chiến thắng cô ta.
Cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất, cô ta co rúc người thành một khối, trong họng phát ra tiếng “hu hu”, âm thanh rất nhỏ, người cũng dần dần bất động…
…
Hiện trường hung án, Dịch Gia Di nhìn thấy tất cả những chuyện này cả người đều cứng ngắc, trái tim lạnh run.
Nhìn thi thể của đứa trẻ, cô cảm thấy hơi ngạt thở.
Cô vội quay đầu băng qua đám người đi ra khỏi căn hộ, đẩy mở một cánh cửa sổ bám đầy bụi ở chỗ ngã rẽ cầu thang, mặc kệ bụi bay mù mịt, cô vẫn hít thở từng hơi to không khí trong lành bên ngoài cửa sổ.
Trong hơi thở hoàn toàn không có mùi máu tươi, nhắm mắt lại cố gắng nhớ về những chuyện tốt đẹp, sau vài lần hít thở mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Tam Phúc và Từ Thiếu Uy đồng loạt đi đến cửa vì lo lắng, nhíu mày quan sát bóng lưng của Dịch Gia Di.
Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, dường như đang im lặng trao đổi xem ai sẽ đi an ủi tổ trưởng dịch một chút, cuối cùng Tam Phúc dựa vào tính cách cởi mở và chủ động hơn đã giành chiến thắng, dẫn đầu sải bước đi về phía cầu thang.
“…” Từ Thiếu Uy đứng nguyên tại chỗ, một đường nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tam Phúc, thẳng đến khi anh ta đứng bên cạnh Dịch Gia Di.
“Sao rồi? Vẫn ổn cả chứ?” Tam Phúc giơ tay quạt gió cho cô, giọng nói trầm thấp, cố hết sức khiến nó nghe nhẹ nhàng nhất.
“Không sao…” Dịch Gia Di ngẩng đầu nở nụ cười gượng gạo với Tam Phúc, lại hít thở sâu vài lần rồi mới gật đầu nói: “Về tiếp tục công việc thôi.”
“Cô OK không đó? Hay là cô giao việc cho tôi với Thiếu Uy làm cũng như nhau mà.” Tam Phúc chặn cô lại.
“OK mà, chỉ là hơi tàn nhẫn… tôi không sao đâu.” Dịch Gia Di nở nụ cười sảng khoái, ngược lại đi qua vỗ lên cánh tay Tam Phúc, dẫn đầu sải bước tiến lên, trở về hiện trường hung án.
Hứa Quân Hào đã làm xong khám nghiệm thi thể sơ bộ, vừa dặn dò trợ thủ và A Kiệt của bộ phận giám định nhổ mấy cái đinh dài trên tay chân thi thể ra rồi mang thi thể đi, vừa đứng dậy duỗi thắt lưng.
Anh ta quay đầu nhìn thấy Dịch Gia Di, nhấc chân đi tới trước mặt cô, trước quan sát vẻ mặt cô một chút, sau đó gỡ găng tay, đưa một viên kẹo ô mai cho cô.
Dịch Gia Di không từ chối, sau khi bóc vỏ cho vào miệng, để vị chua ngọt hòa tan cảm giác bức bối trong lồng ngực mới cười với sir Hứa: “Cảm ơn sir Hứa.”