Chương 836: Án ma trẻ con 1
Thoáng có tiếng nức nở thuận theo cơn gió bay đi, khiến sau lưng mỗi một người đều dựng hết lông tơ.
Rốt cuộc, một đời của con người phải chịu bao nhiêu khổ cực?
Sinh bệnh, bị bạn bè bắt nạt, bị bạn học xúc phạm, bị bạn trai cô phụ, bị đồng nghiệp ức hiếp, bị cấp trên chèn ép, bị tiểu thương hãm hại…
Cũng nên có một bến tàu tránh gió đi, cha mẹ à, thiên hạ đều là cha mẹ, cha mẹ sinh ta ra và nuôi dưỡng ta, cha mẹ nói tất cả đều là vì con cái…
Nhưng tại sao lại có người cho đến cuối đời đau khổ lớn nhất của họ đều bắt nguồn từ cha mẹ?
Dịch Gia Di đứng trong hư không nhìn cảnh tượng trong dòng chảy hình ảnh, cảm giác được luồng khí lạnh luồn vào trong tim, thuận theo huyết quản lan ra khắp toàn thân.
Bé trai bốn tuổi Vi Tiểu Đồng bị trói tay chân ấn xuống sàn nhà, người cưỡi lên người cậu bé được cậu bé gọi là mẹ.
Trong miệng đứa trẻ liên tiếp kêu “xin lỗi”, khóc đến mức nước mắt giàn dụa nhưng vẫn không thể ngăn được hành động của mẹ ruột.
Miệng người phụ nữ lẩm bẩm, trong tay cầm bùa chú, sau khi châm lửa lại nhìn nó nhanh chóng bốc cháy, sau đó ấn một lá bùa lên tay trái của đứa trẻ, miệng cô ta nói “ngoan”, nhưng dưới ánh mắt hoảng sợ của đứa trẻ lại ấn một cây đinh dài cỡ một ngón tay trên lòng bàn tay của cậu bé.
Người phụ nữ cầm búa lên, lúc giơ lên hơi do dự nhưng đảo mắt nhìn thấy gương mặt của Tiểu Đồng, cuối cùng cô ta vẫn cắn răng, vung tay đập xuống.
Tiếng da thịt bị xuyên thủng rất nhỏ bé nhưng lại phóng to dưới nỗi sợ, da tróc thịt bong giống như bùng phát ra tiếng nổ hủy thiên diệt địa khiến người phụ nữ sợ hãi kêu to.
Đứa trẻ lập tức hét chói tai đạp chân, không ngừng giãy dụa, người phụ nữ cưỡi lên người nó càng dùng sức hơn, cũng rút một tờ khăn giấy nhét vào miệng đứa trẻ.
Khăn giấy không lớn, không thể khiến đứa trẻ đã khóc đến nghẹt mũi nhất thời tắc thở, nhưng lại có thể làm giảm âm lượng của cậu bé, để cậu bé không đến mức quấy rầy hàng xóm.
Tiếng khóc của đứa trẻ vừa nhỏ đi, người phụ nữ lập tức đóng liên tiếp hai cái đinh dài, khiến cho lòng bàn tay của đứa trẻ ấn vào lá bùa, cùng bị ghim chặt xuống sàn nhà.
Cô ta nghiến răng, giống như hạ quyết tâm cực lớn, cho dù khi đóng đinh lên tay phải của đứa trẻ có hơi chần chừ, nước mắt chảy ra nhưng vẫn kiên trì cầm búa.
Mặc kệ cơn đau và sự giãy dụa của cốt nhục dưới người, trong lòng cô ta chỉ nghĩ đến chuyện mà mình phải làm, giống như say như dại, như điên cuồng thực hiện kế hoạch đó.
“Coong! Coong!” Những tiếng búa gõ vào đinh dài trở nên vô cùng vang vọng trong tiếng khóc nức nở nhỏ bé.
Đinh dài cắm phập vào sàn nhà, máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay, nhuộm đỏ lá bùa, sau đó thấm vào sàn nhà theo lỗ đinh.
Đứa trẻ không ngừng gào khóc, miệng cắn khăn giấy muốn nhổ ra nhưng từ đầu đến cuối đều không thể, chỉ đành ngậm khăn giấy mơ hồ khóc: “Mẹ… mẹ ơi con sai rồi… mẹ ơi… hu hu… đau lớn, mẹ…”
Có lẽ cậu bé cũng không biết rốt cuộc mình sai ở đâu, nhưng nếu mẹ đã làm như vậy chắc chắn là cậu bé đã làm sai chuyện.
Nhưng cho dù cậu bé có cầu xin thế nào, cho dù cậu bé đã nhận sai thì lần này mẹ vẫn không dừng tay.
Đóng đinh đứa trẻ vốn được nuôi đến béo trắng xuống sàn nhà, sau đó người phụ nữ buông cậu bé ra, khi cậu bé không thể nhúc nhích được nữa, cuối cùng người phụ nữ mới thở phào nhẹ nhõm, chuyện cố định con trai này giống như đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của cô ta, áo sơ mi và tóc ướt nhẹp mồ hôi, cô ta ngồi bệt ở một bên, nhìn đứa trẻ bị tra tấn trong đau đớn và sợ hãi.
Cơn đau của đứa trẻ đơn thuần nhất là vật hiến tế hào hiệp nhất đối với ác thần.
Người phụ nữ ngồi bệt một lúc rồi đột nhiên che mặt gào khóc nức nở, nhưng chớp mắt cái lại chợt trở nên kiên nghị, cô ta đứng dậy, hai tay siết thành quyền, nói với đứa trẻ: “Mẹ cũng vì tốt cho con thôi. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể trải qua cuộc sống tốt được, con mới có thể sống chung với cha mẹ, ăn ngon, mặc đẹp, có rất nhiều, rất nhiều tiền, làm thiếu gia nhà họ Lý, ra ngoài có xe đưa đón… không bị người chỉ trích sau lưng, không bị bắt nạt…”
Hô hấp của cô ta dần trở nên dồn dập, sau đó quay người cầm lấy một cái đinh sắt thô hơn và dài hơn trên bàn, có kích cỡ tương đương với đinh gỗ, sau đó lại quỳ gối bên cạnh đứa trẻ.