Chương 849: Án ma nữ 2
Gió cuốn những mảnh bụi tro tiền giấy trong chậu nhỏ đi, che lấp đi cảm xúc vẫn đang bùng cháy trong mắt cô ta.
Đêm khuya rồi, ngày mai khi mặt trời mọc, sẽ có người phát hiện ra mấy thi thể đó, sau đó báo cảnh sát.
Phát hiện ra đi, mau phát hiện ra đi...
...
Khi các thám tử tổ B lao ra khỏi văn phòng, tổ A cũng trùng hợp ra ngoài, cửa ải cuối năm gần đến, toàn bộ mâu thuẫn trong nhân gian dường như đều bùng phát ra, CID hiếm khi được nghỉ chân hít thở.
Trên phố Quảng Đông ở khu Du Tiêm Vượng giăng đèn kết hoa, “hiệp hội phố Quảng Đông” bao gồm trung tâm Tân Cảng và quảng trường Tân Thái Dương đã chuẩn bị sẵn sàng đón năm mới, xe hoa đã làm xong, đèn màu giăng khắp nơi, đồ trang trí đỏ rực rỡ đã treo lên cây và treo lên nhà, chỉ đợi giờ lành vừa đến sẽ bắt đầu hoạt động xe hoa dạo phố náo nhiệt hơn và có thể diện hơn năm ngoái.
Xe cảnh sát băng qua bầu không khí đỏ rực hân hoan này, kéo ra một chuỗi những tiếng “ò e ò e” không hợp thời tí nào.
Khu cộng đồng Vi Lệ Kim Huy cứ một khoảng thời gian lại xây mới thêm, mỗi một tòa nhà đều cao chọc trời, giống như chỉ cần một tòa nhà cũng đủ để chứa toàn bộ cư dân ở Tiêm Sa Chủy vậy.
Dã tâm rất lớn, giá cả cũng không rẻ.
Giai đoạn đầu đã bán với một con số khiến người chùn bước, đến cuối năm lại tăng vọt lên, dẫn đến rất nhiều người đầu năm xem nhà đặt nhà bắt đầu gom tiền chuẩn bị mua nhà, vất vả lắm mới kiếm được đủ số, đến cuối năm định mua nhà thì phát hiện con số đã thay đổi, lại không mua được nữa...
Người muốn ở nhà đẹp giống như con lừa chạy theo cà rốt, thức ăn ở ngay trước mặt nhưng kéo mãi kéo đến chết cũng không bao giờ đuổi kịp.
Dịch Gia Di dẫn các thám tử tổ B và các đồng nghiệp ở bộ phận giám định cùng nhau vào tiểu khu, ngay cả gương mặt của bảo vệ cũng trông khổ sở hơn hẳn.
“... Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, nhà lành biến thành hung trạch rồi, nếu giá nhà ở khu cộng đồng này bị ảnh hưởng thì tiền lương của tôi cũng sẽ giảm mất...”
Bảo vệ chỉ đường cho đám người Dịch Gia Di, không nhịn được mà than thở với các thám tử.
Tam Phúc vỗ lên vai bảo vệ, quay người đuổi theo đám người Dịch Gia Di, thuận theo hướng mà bảo vệ chỉ chưa đi được bao xa đã nhìn thấy tòa nhà đó.
Khi bán nhà, Vĩ Lệ Kim Huy từng hô hào “có thể nhìn về phía cảng Victoria phía xa”, bây giờ ngẩng đầu nhìn qua... có lẽ thật sự có thể thấy.
“Buổi sáng khi dì dọn vệ sinh tới đây dọn hành lang đã phát hiện ra, cửa phòng cũng không khóa, người giúp việc của hộ gia đình trong căn hộ B nằm ngay ở cửa lớn, trong phòng vẫn còn thi thể khác, tại hiện trường chỉ có tôi đi bọc giày tránh vết máu có thể vào trong, đã kiểm tra qua bốn thi thể, không có người may mắn còn sống sót... để giữ nguyên hiện trường, sau khi tới chúng tôi cũng không dám vào trong.”
Viên cảnh sát mặc quân trang phụ trách kéo dây cảnh báo bảo vệ hiện trường vừa báo cáo với đám người Dịch Gia Di, vừa đi theo đến cửa thang máy.
“Làm phiền anh giăng dây cảnh báo, trừ những hộ gia đình sống trong tòa nhà này ra, cấm người ngoài tiến vào.” Dịch Gia Di dặn dò cảnh sát mặc quân trang xong lại để Lưu Gia Minh ở lại: “Anh Gia Minh tìm ông bác bảo vệ lấy khẩu cung đi, xem mấy hôm nay có người khả nghi nào ra vào không.”
...
Trên thang máy đi lên, tất cả mọi người đều im lặng không nói gì.
“Tinh” một tiếng vang, cửa thang máy từ từ mở ra, chéo đó chính là căn hộ B tầng mười hai.
Cửa phòng căn hộ B cách cửa thang máy chỉ sáu bước chân, mọi người không cần bước ra khỏi thang máy cũng có thể nhìn thấy thi thể người giúp việc nằm sấp ở cửa. Mái tóc đuôi ngựa buộc lên của nạn nhân hơi rối, mặt úp về phía vũng máu.
Sau khi viên cảnh sát mặc quân trang canh chừng ở tầng này nhìn thấy đám người Dịch Gia Di, ánh mắt liếc qua thẻ công tác treo trước ngực cô, lập tức đi lên chào hỏi: “Madam Dịch!”
Dịch Gia Di cũng không trả lời, ánh mắt cô nhìn thẳng vào thi thể nằm trên sàn, thẫn thờ bước ra khỏi thang máy, không quan tâm đồng nghiệp ở bộ phận giám định vượt lên từ phía sau và các đồng đội đang đứng bên cạnh, cô đã bất ngờ không kịp phòng bị bị kéo vào trong một đoạn dòng chảy hình ảnh...
Tiếng chuông cửa vang lên, người giúp việc đang ngồi trên sô pha dỗ trẻ lập tức đứng dậy, đặt đứa trẻ vào trong xe đẩy cho bé rồi chạy bước nhỏ đến cửa, dùng giọng Quảng Đông không được tiêu chuẩn cho lắm hỏi: “Ai vậy ạ?”