Chương 848: Án ma nữ 1
Người bán hải sản sợ nhất là hải sản của mình bị chê, tự cho rằng tuyệt đối không có chuyện thật giả lẫn lộn cho đủ số lượng cho nên đi qua định nhặt vật đó lên xem là thứ gì.
Người giúp việc bếp núc vừa bị dọa sợ kia vội vàng hô to: “Đừng cầm đừng cầm! Đó... đó là một ngón tay người...”
Bàn tay vừa duỗi ra của người bán hải sản rụt mạnh về sau, tập trung nhìn vào quả nhiên là một ngón tay...
Còn là một đoạn ngón tay thô dài có dấu vân tay bị mài đến hầu như không còn.
...
Nhiệt độ cao nhất ở Hương Giang hôm nay là mười chín độ, ánh mặt trời rực rỡ, không lạnh không nóng, rất dễ chịu.
Ngô Hiếu Ngọc ngồi xe buýt hai tầng từ Du Ma Địa đến Cửu Long, cảm giác thế giới này từ phồn hoa đông đúc đến cũ kỹ và nhỏ bé.
Bắt đầu từ những năm gần đây, đột nhiên thành phố này không thể chịu được sự phóng đãng của Cửu Long Trại Thành nữa, vì thế bắt đầu đao to búa lớn dỡ Trại Thành, xây công viên.
Mấy cái cầu thang gỗ kỳ quái không biết thông đến nhà ai đó bị phá bỏ, những căn nhà tối tăm có không biết bao nhiêu hang chuột lâu năm ẩn náu bị đào rỗng, ngay cả xác khô không biết đã chôn bao lâu cũng thấy ánh mặt trời, nhưng hàng xóm láng giềng quanh đó cũng không ai nói rõ được người chết kia rốt cuộc là ai...
Nhưng dỡ bỏ một thế giới cũ không biết đã mấy thế hệ người ở đi cũng không dễ đến vậy.
Tạ lớn và xe xúc đất phải đột phá từ một góc, vừa phá đổ vừa đấu tranh, thi thoảng cũng bị ép đình công, rồi lại đột nhiên quyết đoán mạnh mẽ... dỡ rất lâu cũng chẳng qua chỉ được vụn vặt lẻ tẻ. Vẫn có rất nhiều hộ gia đình mỗi ngày nghe tiếng ầm ầm áp sát vẫn sinh con đẻ cái trong nhà ở Trại Thành như cũ, chỉ cần không dỡ đến trước cửa nhà mình thì cuộc sống vẫn như thường.
Ngô Hiếu Ngọc sinh ra ở Trại Thành, mỗi ngày tan học về nhà đều phải xuyên qua những ngôi nhà khác mới đến nhà mình, thi thoảng gặp phải ông già nhà người khác vừa mới đi vệ sinh xong, trông thấy cô ta định dùng bàn tay phải vừa mới lau mông đó của mình sờ cô ta, cô ta chạy về nhà mình rồi mà vẫn có thể nghe thấy tiếng cười đáng kinh của ông già.
Đó là một nơi mà bạn đánh rắm ở nhà cũng có thể làm kinh động đến hàng xóm, cách vách đánh con, xung quanh cũng sẽ có mấy chục hàng xóm nhảy ra khuyên ngăn.
Ngô Hiếu Ngọc băng qua con ngõ bị dỡ bỏ thành một đống gỗ vụn, tránh đinh sắt lộ ra trên ván gỗ, trở về với căn nhà giống như chuồng heo mà cô ta đã sớm muốn thoát khỏi kia.
Khi vào nhà nhìn thấy bà ngoại hơn bảy mươi tuổi đang bưng một vại nước đi về phòng, cô ta vội vàng đi qua giúp đỡ, tay bưng vại, vòng qua các lối rẽ, tránh tạp vật rồi đặt vại lên bếp.
Ánh mắt đột nhiên rơi lên một chỗ mé bên thành vại mà cô ta vừa bưng, ở đó để lại một dấu tay màu đỏ thẫm.
Bà ngoại đi qua, bất tri bất giác cạch một cái vặn mở bếp, ánh lửa màu lam bùng lên, trong nháy mắt dấu tay màu đỏ thẫm kia bị đốt thành bụi đen.
Ngô Hiếu Ngọc mím môi, làm thinh với lời lải nhải của bà ngoại mà quay người đi tới nhà vệ sinh dù cho có dọn dẹp thế nào cũng khó giấu nổi mùi hôi thối, vặn vòi nước, nghiêm túc rửa sạch vết máu vẫn chưa rửa sạch hết kia.
Khu chưa dỡ bỏ ở Cửu Long Trại Thành về đêm, mỗi ngày đều có người đốt tiền giấy ở đầu ngõ.
Hôm nay, Ngô Hiếu Ngọc cũng bưng một cái chậu nhỏ để đốt đĩnh vàng giấy và tiền âm phủ, còn có một cái mưa dính máu và đôi găng tay cao su thủng lỗ bị đè bên dưới tiền giấy, nhưng lại được đốt thành tro bụi ngay đầu tiên.
Cô ta ngẩng đầu trông về phía xa, cho rằng có thể nhìn thấy tòa nhà cao tầng ở Du Ma Địa, nhưng tầm nhìn lại bị những mái hiên và những căn nhà lộn xộn che lấp, ngay cả sao trời cũng khó mà nhìn thấy.
Nhưng trong lòng cô ta biết, hướng đó có rất nhiều tòa nhà độc lập hơn trăm thước.
Có thể một mình sở hữu một căn nhà là chuyện mà cô ta suy nghĩ suốt ngày suốt đêm từ khi còn nhỏ. Người có một không gian độc lập từ khi sinh ra hoàn toàn không có cách nào hiểu được. Từ khi còn nhỏ như vậy cô ta đã phải chen chúc trong không gian mấy chục thước với mấy thế hệ người, khát vọng của một đứa trẻ sống như một con chuột có thể mãnh liệt bao nhiêu.
Đó là khao khát giống như thiêu đốt huyết dịch, là mong đợi đến nghiến nát răng, là chấp niệm cực đoan của thiên quân vạn mã cùng xông tới.