Chương 847: Án ma trẻ con – kết 3
Chú Cửu lại vỗ ngực, lắc đầu kết luận: “Người đang sống vẫn phải hướng nội thỏa mãn bản thân. Sự thỏa mãn của tình, giấc mộng, theo đuổi… so với sự thỏa mãn của dục vọng cơ thể lại càng có thể chống đỡ một người đi hết một cuộc đời.”
“Chú Cửu rất sáng suốt.” Dịch Gia Di dựa lên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn chú Cửu, nụ cười dần trở nên thoải mái.
Nghe mọi người nói chuyện, cùng mọi người bàn về công việc rồi lại nói đến cuộc sống, tuy rằng nhạt nhưng lại có cảm giác hạnh phúc chân thực.
Đây đại khái chính là “tình” mà chú Cửu nói, mang tới sự thỏa mãn tinh thần cho mọi người.
“Ha ha, tốt xấu gì cũng sống hơn nửa đời người rồi.” Chú Cửu không nhịn được mà đắc ý hẳn lên, các trưởng bối khó tránh khỏi thích làm người hướng dẫn cuộc đời cho các hậu sinh, nếu nói có lý và được công nhận, vậy cũng là một loại thỏa mãn tinh thần.
Dịch Gia Di đứng bật dậy đi đến bàn chung bưng ấm trà lên, rót một cốc trà dưỡng sinh cho chú Cửu: “Chú Cửu uống trà đi.”
“Cảm ơn chị Thập Nhất.” Chú Cửu vội vàng định đứng dậy, lại bị Dịch Gia Di ấn ngồi về ghế, vì thế lại cầm cốc trà cười rất hạnh phúc.
Ngày tháng không có vụ án, sự yên bình tốt lành này khiến người hy vọng thời gian có thể ngưng đọng.
Cả người Từ Thiếu Uy ngả ra sau dựa lên lưng ghế, ngẩng đầu, nhìn Lưu Gia Minh đứng dậy khỏi ghế cũng đi qua đòi uống trà, nhìn mọi người hưởng thụ khoảng thời gian nhàn rỗi trong lúc bận rộn, cũng giống như Dịch Gia Di, anh ta khao khát thời gian có thể mãi mãi dừng lại vào một khắc hạnh phúc này.
Nhưng luôn có cuộc gọi báo cảnh sát không bỏ qua cho cảnh sát.
Cửa văn phòng giám sát đối diện với văn phòng tổ B đột nhiên bị đẩy ra, tiếng bước chân trầm ổn của Phương Trấn Nhạc áp sát.
Tất cả mọi người đều dừng động tác trong tay, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa, ngũ quan đều nhăn hết lại, giống như người nào cũng đang nói: Không phải chứ? Không phải lại có án đấy chứ, anh Nhạc?
Phương Trấn Nhạc xuất hiện ở cửa giống như mọi người dự liệu, anh vung một tay lên, một tay khác chống lên khung cửa, sau khi đứng vững, ánh mắt nặng nề liếc qua văn phòng, xác định mọi người đều đang ở đây mới mở miệng nói: “Xuất phát thôi, lại có án.”
“Không phải chứ…”
“Mấy thằng khốn này không thể dừng lại một ngày được sao?”
Tiếng than thở ngập trong phòng.
Sau lưng Từ Thiếu Uy căng lên, bàn tay cầm thẻ vô thức siết chặt, anh ta nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Phương Trấn Nhạc, đợi đối phương tóm tắt lại vị trí nơi xảy ra vụ án và nội dung báo án.
Phương Trấn Nhạc dường như phát hiện ra ánh mắt của anh ta, tròng mắt đảo đi, băng qua tất cả mọi người rồi rơi lên gương mặt của Từ Thiếu Uy.
…
“Khu neo đậu tránh trú bão” vốn không phải tên một cửa hàng có nhiều chi nhánh, nó từng là chỗ chỉ có thể cho các thị dân hóng mát trên bờ đê.
Sau này mới phát triển thành khu vui chơi ẩm thực cao cấp trên biển.
Nơi này đỗ dày đặc các con thuyền lớn nhỏ, cánh buồm lay động theo gió phát ra tiếng phần phật, là một Cửu Long Trại Thành trên biển khiến người trên bờ tò mò.
Trong khu neo đậu tránh trú bão của Vịnh Đồng La có một thế giới phồn hoa ngợp trong vàng son, hàng đêm sênh ca, ở đó có nữ ca sĩ biểu diễn, có phú hào vung tiền như rác, cũng có hải sản tươi giãy đành đạch nhất được đưa thẳng từ biển lên.
Vào sáng sớm, nơi này vẫn còn yên tĩnh, khác hoàn toàn với vẻ xa hoa trụy lạc mỗi khi về đêm, đống bừa bãi cần phải tẩy sạch lộ ra bụi đất và vết bẩn dưới ánh mặt trời...
Những người giúp việc bếp núc chuẩn bị thức ăn vẫn giống như trước đây, mang cặp mắt gấu trúc vì thức đêm mà có, xốc lại tinh thần đi đón xe vận chuyển lái thẳng đến bến tàu.
Mỗi một thùng thực phẩm tươi sống được chuyển vào sau bếp, dùng các loại phương pháp linh hoạt để sắp xếp xong, khiến cho hàng được giữ tươi không hỏng gì đến khi được nấu nướng và vào chảo dầu.
Hải sản nặng trình trịch, khi vận chuyển người ta không nhịn được mà kêu hây a hây a để tiếp thêm sức lực cho mình. Mấy người cùng nhau hây a trông có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Mùi tanh nồng nặc, nhóm giúp việc bếp núp chỉ cần vừa ngửi đã biết nguyên liệu nấu ăn rất tươi rồi, tanh thế cũng không cảm thấy khó ngửi.
Trước khi chuẩn bị thanh toán, một giúp việc bếp núc theo lệ thường thuận tay gảy thùng hải sản, để đảm bảo bên trong không có thứ thật giả lẫn lộn gì.
“Ế?” Đột nhiên người giúp việc bếp núc cầm một thứ lên, nhíu mày xoay cổ tay xem kỹ.
Mọi người vì tiếng “ế” của anh ta mà cũng tò mò nhìn qua, lại chỉ thấy sắc mặt của anh ta chợt thay đổi, á một tiếng hét lên chói tai, thứ trong tay bị ném về thùng hải sản.