Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 846 - Chương 846 - Án Ma Trẻ Con – Kết 2

Chương 846 - Án ma trẻ con – kết 2
Chương 846 - Án ma trẻ con – kết 2

Chương 846: Án ma trẻ con – kết 2

[Hung thủ dùng đinh dài cố định tay chân của nạn nhân trước, sau đó đóng đinh sắt to dài mười lăm phân xuyên thủng mi tâm trên xương đầu của nạn nhân, rồi lại rút đinh ra, đóng đinh gỗ xuyên qua lỗ thủng của đinh sắt…]

Đã thu đủ báo cáo của bộ phận pháp y.

[Dấu chân máu ở hiện trường hung án trùng khớp với của nghi phạm Vi Mỹ Hà… Dấu vân tay trên hung khí trùng khớp với của nghi phạm Vi Mỹ Hà…]

Đơn xét nghiệm của bộ phận giám định cũng đã đủ.

[… Ngày mùng ba tháng giêng… cục cảnh sát nhận được báo án…]

Báo cáo điều tra phá án của Gary cũng đã viết xong, sau khi đọc xong, Dịch Gia Di ký tên rồi giao cho Phương Trấn Nhạc.

Không còn nghi ngờ gì về hung thủ nữa, dựng lại hiện trường gây án xong xuôi, hung thủ cũng đã nhận tội…

Sáng ngày hôm sau, sau khi chỉnh lý xong toàn bộ văn kiện, Phương Trấn Nhạc giao vụ án ma trẻ con lên sở tư pháp, đợi phán quyết.

Sau khi xem thời sự hôm ấy, cha của Lý Đồng Tài mắng vợ là đồ ngu xuẩn độc ác, đồng thời ra lệnh cưỡng chế sau này mọi việc trong nhà đều không cho phép bà ta nhúng tay vào. Lý Đồng Tài ngây người đối diện với cha mẹ cãi nhau, không nói một lời nào, chỉ thu xếp xong hành lý, mặc kệ mẹ ruột khóc lóc cầu xin vẫn chuyển ra khỏi biệt thự nhà họ Lý.

Vi Mỹ Hà bị chuyển vào nhà giam đợi xét xử, từ sau khi nghe được suy nghĩ của Lý Đồng Tài, Vi Mỹ Hà không nói thêm một câu nào nữa, chân tướng khiến toàn bộ cơn hận, chấp niệm và oán trách trong người cô ta đều bị rút đi sạch, cô ta giống như một khúc gỗ, từ từ mất đi sinh khí.

Tất cả đều kết thúc rồi, trong văn phòng tổ B, các thám tử đều đang chìm trong trạng thái than vãn về vụ án trong quá khứ và mơ hồ ăn không ngồi rồi sau khi đột nhiên phá được án.

Mọi người giống như người phiêu lưu mạo hiểm bơi qua hết vụ án này đến vụ án khác, nhìn thấy hết bi kịch sinh tử này đến bi kịch sinh tử khác mà vẫn chưa bơi được đến bên bờ, mỗi một lần bơi qua một hòn đảo đều sẽ rơi vào một khoảng thời gian mệt mỏi uể oải.

“Trong [Lời đồn] của Trương Ái Linh có một chuyện xưa nhỏ, lúc trời đổ mưa rào, người không mang ô đi cạnh người có ô muốn trú mưa một chút, kết quả tuy rằng có thể chắn được một ít hạt mưa, nhưng lại vì nước mưa thuận theo chóp ô tập trung thành dòng nước lớn hơn, tất cả chảy róc rách lên mặt và lên đầu người đi ô nhờ đó, ngược lại trông càng chật vật và lúng túng hơn.” Đột nhiên chú Cửu mở miệng nói, vậy mà lại nói đến Trương Ái Linh: “Ngụ ý ở đây là người nghèo kết giao với người giàu sẽ không có kết quả tốt, không chỉ không thể che mưa mà ngược lại còn bị ngấm nhiều nước mưa hơn, rất thiệt thòi.”

“Chú Cửu, chú xem nhiều thật đấy, đến ngay cả Trương Ái Linh mà cũng xem nốt!” Lưu Gia Minh ngồi trên ghế đọc báo, vừa cân nhắc xem có nên đi cược đua ngựa không, vừa tiếp lời.

“Nhàn rỗi mà…” Chú Cửu nói rồi phất tay, lại thở dài: “Tiền ấy mà, không phải thứ gì tốt. Người kiếm tiền là để mua tự do, mua hạnh phúc, mua dục vọng có được sự thỏa mãn. Kết quả cuối cùng thì sao, bị tiền buộc chặt, thời gian, bạn bè và chính bản thân đều không còn nữa, tự do càng hoàn toàn bị chôn vùi. Hạnh phúc gì đó? Vì chút tiền mà có bao nhiêu người phạm lỗi? Mấy nữ hậu sinh vì kiếm tiền mua son môi và túi xách gì đó cũng học người ta chạy đi làm bán thời gian, kết quả bước vào sa ngã, khi bị bắt được người nào cũng nước mắt giàn dụa, nào có hạnh phúc gì để mà nói đâu?”

Cả người chú Cửu ngả ra sau, vắt chéo hai chân, lại bảo: “Mua dục vọng lại càng không nên, ham muốn hưởng thụ vật chất là vô hạn, càng đi mua dục vọng thì dục vọng càng bành trướng, đến cuối cùng cơ thể và linh hồn đều trống rỗng, người cũng phế theo.

Ăn, mặc, ở, đi lại thì sao, thật ra là thứ rất dễ thỏa mãn, thức ăn có đắt đến đâu chẳng qua cũng chỉ có mấy loại đó, rán, chiên, xào, hấp, không cần phức tạp đến vậy và đắt đến vậy cũng có thể thỏa mãn được rồi. Lại đi về hướng cực hạn, thứ thỏa mãn không phải dục vọng căn bản mà là hư vinh và tham lam.

Lòng tham không đáy sẽ bị ham mê vật chất nuốt chửng.”

“…” Từ Thiếu Uy ngồi trong góc phòng, trước mặt để mở một quyển sách tâm lý học tội phạm mà Dịch Gia Di tiến cử anh ta đọc, anh ta đọc được vài trang, nghe lời của chú Cửu cứ cảm thấy khó mà tập trung lại được nữa.

Bình Luận (0)
Comment