Chương 845: Án ma trẻ con – kết 1
“Tình và ái trên thế gian này… Tình và ái trên thế gian này…!*
Đột nhiên Lý Đồng Tài ở trong phòng thẩm vấn nấc một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên, dùng sức vuốt mặt, tiếp đó không đợi Tam Phúc hỏi đã mở miệng nói: “… Tôi vốn muốn dẫn cô ấy về nhà, tôi chưa bao giờ từng thay lòng, cũng rất thương Tiểu Đồng… Năm nay cha mẹ tôi vốn đã thả lỏng hơn, cũng đồng ý gặp Mỹ Hà và Tiểu Đồng, cho nên tôi mới đồng ý với Mỹ Hà năm nay nhất định sẽ dẫn cô ấy về nhà.
Nhưng… tôi nghe được mẹ nói chuyện với dì trong nhà, nói là muốn thăm đứa cháu trai Tiểu Đồng này, nếu đứa trẻ ngoan thì sẽ bỏ mẹ giữ con… nếu Tiểu Đồng bị cưỡng chế dẫn khỏi bên người Mỹ Hà, tôi thật không dám tưởng tượng Mỹ Hà sẽ đau khổ thế nào…
Tôi vẫn muốn tương lai sẽ lấy Mỹ Hà vào cửa, muốn cô ấy chung sống hòa thuận với mẹ tôi… nên mới không nói cho Mỹ Hà biết dự định của mẹ tôi…
Mỗi ngày tôi đều chiến tranh lạnh với người nhà, nghĩ cách đánh cờ ra một kết quả tốt…
Tôi thật sự không có gì với cấp dưới nữ cả…”
Lý Đồng Tài nói rồi lại nói, đột nhiên lại một lần nữa ôm đầu, cuối cùng cũng không thể khống chế được bản thân nữa mà nức nở: “Sớm biết thế…
Là tôi không chăm sóc cho hai mẹ con cô ấy… hu hu…”
Dịch Gia Di dùng sức nhắm mắt lại, nhất thời lại không biết nên đau lòng hay nên giận dữ nữa, vốn trong vụ án này có thể gửi gắm cơn giận dữ lên người đàn ông này và người mẹ hồ đồ kia, nhưng bây giờ đột nhiên lại bị một loại cảm xúc cực kỳ bi thương khiến cô mê mang chìm đắm trong mọi loại cảm xúc, nhất thời mất đi phương hướng gửi gắm.
Nắm tay bên người đột nhiên được bao lấy, một hơi ấm tràn đầy sức mạnh bao bọc lấy cô, nhất thời khiến trái tim cô tạm dừng, bi thương cũng ngừng lại.
Cô ngẩng đầu lên, lại đối diện với gương mặt nghiêm túc và ánh mắt dịu dàng của Phương Trấn Nhạc.
Gò má anh hơi nhô lên, dường như cũng vì kiềm chế một loại cảm xúc nào đó mà nghiến chặt răng, ánh mắt anh u ám nặng nề, đôi mày nhíu càng chặt, càng thấp hơn, vì thế con ngươi hoàn toàn chìm trong bóng tối, giống một hồ nước sâu không thấy đáy, bên trong nổi lên gợn sóng rất quan trọng đối với cô nhưng lại không có cách nào hiểu được.
Dịch Gia Di không dám nhúc nhích, buồn bã và giận dữ trong đầu đều biến mất cả, chỉ còn lại một bàn tay… bàn tay mình bị tay của anh Nhạc nắm nhẹ lên.
Cô muốn nhìn rõ ánh mắt anh nhưng lại chợt không dám nhìn.
Khi cúi mắt, ánh mắt rơi lên cúc áo sơ mi của anh, cái cúc đó dựng lên khi lồng ngực của anh nhô lên, thình! Thình thịch! Thình thịch! Cúc áo giống như một trái tim, khi phập phồng lại gõ thành tiếng vang có tiết tấu trong đầu cô, trái tim cô cũng đập theo nó, thình! Thình thịch! Thình thịch thình thịch…
Trên đời này vốn thật sự có cách an ủi hữu hiệu hơn cả ngôn từ, sự tiếp xúc của da thịt, nhiệt độ, xúc cảm mềm mại hoặc là thô ráp, cái nắm tay hữu lực, đều khiến người ý loạn thần mê, cũng không còn thời gian đâu để quan tâm đến phiền não và bi kịch gì đó nữa.
Chỉ có loại giao nhau giữa sức mạnh và độ ấm kia mới áp chế được toàn bộ thần hồn của con người.
Hô hấp đại khái cũng trở nên càng nóng hơn, dường như cô còn nhìn thấy hơi mà mình thở ra bốc lên sương trắng, khiến tầm nhìn trở nên mông lung.
Đột nhiên cửa phòng thẩm vấn mở ra, Phương Trấn Nhạc hoảng hốt như bị điện giật, bàn tay vội mở ra, ngay sau đó, anh đưa bàn tay trái làm bừa kia, không nghe theo sự khống chế của mình, cứ dương dương tự đắc và đắc chí kiêu ngạo đến bên môi, thấp thoáng ngửi thấy mùi thơm, gương mặt anh lập tức bị hun thành màu son, lại vội vàng nhét bàn tay gây rối kia vào túi quần, giấu đi thật kỹ thật sâu.
Dịch Gia Di cũng vội thu lại ánh mắt, nghiêng đầu đi, trong lúc hoảng hốt không biết phải làm sao, sau khi ánh mắt đảo vài cái cô cũng mặc kệ tất cả mà đi ra ngoài.
Tam Phúc nhìn thấy cô, vội vàng mở miệng hỏi: “Chị Thập Nhất, chúng tôi ghi xong khẩu cung rồi.”
“Ồ.” Dịch Gia Di quay lưng với anh ta, hít thở sâu một hơi, tay trái lén sờ gò má, hình như cũng không nóng đến vậy, lúc này mới nghiêng đầu bảo: “Anh Tam Phúc đi tới bộ phận giám định thu tài liệu đi, Thiếu Uy chạy một chuyến tới phòng pháp y. Chỉnh lý xong tài liệu có thể giao lên sở tư pháp.”
“Yes, madam.”
“OK, chị Thập Nhất.”
Hai người nhận lệnh rời đi, giao Lý Đồng Tài còn đang ngồi trong phòng thẩm vấn cho cảnh sát mặc quân trang xử lý thủ tục.
Phương Trấn Nhạc dựa bên cửa sổ phòng thẩm vấn, ánh mắt nhìn theo Tam Phúc và Từ Thiếu Uy rời đi, lại đưa mắt nhìn bóng lưng của Dịch Gia Di quành vào cửa, lúc này mới thở ra một hơi thật dài.
Anh giơ tay lên xoa mặt, lòng bàn tay có vị ngọt, trái tim cũng buồn tiu nghỉu.
Quay đầu lại nhìn vào trong phòng thẩm vấn, Lý Đồng Tài đã thôi khóc, đang dựa vào lưng ghế ngây người.
Tình và ái trên đời này… Tình và ái trên đời này!
…