Chương 844: Người đàn bà tuyệt vọng 6
Lại ăn ý ngầm gật đầu với cô, Từ Thiếu Uy thu lại tâm tình, tiếp tục nói về công việc: “Cô ta chắc hẳn không điên đâu… cô ta chỉ tin chắc rằng nạn nhân Vi Tiểu Đồng sẽ dùng một hình thái khác bảo hộ cô ta gả cho Lý Đồng Tài, sau đó khi cô ta kết hôn mang thai, cô ta sẽ sinh ra con trai lần thứ hai…”
“…” Dịch Gia Di hít một hơi thật sâu, cảm xúc thay đổi bất ngờ không biết phải thu xếp kiểu gì.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt của Từ Thiếu Uy một lúc, xác định anh ta quả thật không bi thương vì quá khứ mới cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn một chút.
Cũng may bây giờ Từ Thiếu Uy đã trưởng thành rồi, đã làm cảnh sát, thoát khỏi bóng ma mà cha anh ta đã mang tới cho anh ta.
Và cũng may, sau khi nhà họ Dịch xảy ra chuyện, Dịch Gia Đống không buông thả nỗi sợ dưới áp lực, mà vẫn kiên trì đón nhận toàn bộ vất vả đột nhiên đè nặng lên vai mình… Khi ấy Dịch Gia Di, Gia Như và Gia Tuấn chỉ lớn hơn Vi Tiểu Đồng vài tuổi, chỉ sợ…
Thế giới này mỗi ngày đều đang xảy ra chuyện bi thảm, có đôi khi nghĩ đến, sở dĩ người hạnh phúc thấy hạnh phúc có phải vì có người đang chắn gió che mưa cho anh ta, cố gắng phấn đấu vì anh ta hay không?
Cô hít thở sâu hai lần, học theo như Từ Thiếu Uy đã nói, đừng để đầu óc mình nhuộm cảm xúc bi thương, khuyên mình dùng lý trí đối mặt, chấp nhận tính đa dạng của thế giới này và bộ dáng chân thật vốn không tốt đẹp đến vậy của nó.
Lý trí dần trở về, cô gật đầu với Từ Thiếu Uy, dưới ánh mắt chăm chú vẫn còn hơi lo lắng của anh ta, cô cười nhẹ để anh ta yên lòng.
“Cảm ơn anh.” Nói vài câu với anh ta xong, cảm giác buồn bực trong lồng ngực đã tốt hơn rất nhiều.
Từ Thiếu Uy gật đầu, cùng cô một trước một sau đi vào văn phòng tổ B.
Tam Phúc vừa vặn lao ra khỏi văn phòng, đang định tới phòng thẩm vấn tìm Dịch Gia Di thì gặp được cô trở về, anh ta vội vàng nói: “Đang định tìm cô đây, chị Thập Nhất, bạn trai Lý Đồng Tài của Vi Mỹ Hà đã tới rồi!”
“Thiếu Uy, anh với anh Tam Phúc cùng vào thẩm vấn Lý Đồng Tài đi.” Dịch Gia Di lập tức sắp xếp.
“Yes, madam.” Tam Phúc gật đầu, vẫy tay với Từ Thiếu Uy rồi dẫn đầu sải bước ra khỏi văn phòng.
Nhưng đi được hai bước lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, anh ta quay đầu hỏi Dịch Gia Di: “Vi Mỹ Hà khai rồi sao?”
“Khai rồi.” Dịch Gia Di gật đầu.
“A, tại sao cô ta lại giết con mình?” Tam Phúc nghĩ đến hiện trường hung án giống y như nhà ma kia, lập tức dựng thẳng mày.
“…”
TỪ Thiếu Uy và Dịch Gia Di đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều trở nên u ám nặng nề.
Người đàn bà đó giết chết cốt nhục thân sinh bốn tuổi của mình, khi đứa trẻ khóc nói “mẹ ơi con đau”, cô ta vẫn nhẫn tâm dùng búa đóng đinh lên tay chân đứa trẻ… chỉ là vì…
Cô ta muốn biến đứa trẻ thành tiểu quỷ.
Là tiểu quỷ có thể giúp cô ta hoàn thành tâm nguyện.
…
“…”
Trong phòng thẩm vấn, Lý Đồng Tài sau khi biết được con trai mình chết thảm, từ đầu đến cuối hai tay đều ôm đầu gục trước bàn thẩm vấn, đau khổ khiến cơ thể anh ta run rẩy, lại khóc không thành tiếng.
Tam Phúc dẫn Từ Thiếu Uy kiên nhẫn đợi Lý Đồng Tài khôi phục lý trí, bên ngoài phòng thẩm vấn, Dịch Gia Di đứng trước cửa sổ, nhìn người đàn ông ôm đầu nhịn đau bên trong mà có hơi thất thần.
Phương Trấn Nhạc làm xong công việc trong tay mới đến phòng thẩm vấn tìm người, thấy Dịch Gia Di đứng một mình bên ngoài phòng thẩm vấn, chẳng hiểu sao lại ngửi được một chút cảm giác yếu đuối, trái tim anh thắt chặt lại, đi đến bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô chằm chằm một lúc rồi mới mở miệng hỏi: “Sao thế?”
“Anh Nhạc.” Giọng của cô nhẹ nhàng, không biết là sợ kinh động đến người đàn ông đau khổ trong phòng thẩm vấn hay là mình nữa.
“Hung thủ đã khai rồi sao?” Anh hỏi, thật ra trước đó anh đã đọc khẩu cung rồi, cũng đã biết tình hình vụ án này.
“Vâng.” Dịch Gia Di gật đầu: “Thu thập đủ khẩu cung của những người có liên quan, trên cơ bản có thể chỉnh lý văn kiện chuẩn bị kết án.”
Trên đời này có một vài hung án cũng không khó phân biệt hung thủ chân chính, nhưng vẫn là thảm kịch khiến người nghẹn đắng họng.