Chương 857: Ký ức mạo hiểm của một đốt ngón tay 1
Ai sẽ trở thành kẻ được lợi sau khi ba người này chết?
Hương Giang liên tiếp đổ mưa rào, khu neo đậu tránh trú bão Vịnh Đồng La tích nước nghiêm trọng.
Sau khi mưa dừng, công nhân thông cống chạy tới xử lý vấn đề, xe rút nước kêu ầm ầm ầm ầm rất lâu mới rút được hết nước tích tụ đi.
Sau khi kiểm tra điều kiện cống mương cho phép người xuống dưới làm việc, các công nhân thông cống mới ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị chui xuống cống nước truy tìm nguyên nhân làm tắc cống.
Vừa xuống cống, một công nhân vừa oán trách: “Chỗ này cứ tắc tắc tắc miết, cá thối tôm thiu, nội tạng, vỏ cua gì đó đều trôi theo đường ống nước, không chỉ tắc nghẹt mà mùi cũng thối muốn chết…”
Cống nước bẩn thỉu và hôi thối, công nhân một đường cúi người đi đến chỗ giao nhau của các đường ống mới nhìn thấy nguyên nhân dẫn đến tắc nghẽn… Có rất nhiều thứ không có cách nào phân hủy như túi nilon quấn vào nhau ở chỗ giao tụ này rồi mắc vào những thanh thép lộ ra khỏi xi măng, dần dần mấy thứ vướng mắc này càng ngày càng nhiều, đương nhiên là tắc chết rồi.
Anh ta chịu đựng điều kiện ác liệt này để xử lý túi rác và tất cả những thứ khác, cùng mang ra khỏi cống nước.
Khi ném mấy thứ rác rưởi này vào trong thùng rác, một thứ gì đó đột nhiên rớt ra từ giữa đống túi.
Công nhân chẳng nghĩ gì nhiều mà cúi người nhặt lên, định nhét vào trong thùng rác.
Nhưng khi bất ngờ trông thấy móng tay phía trên thứ đó, anh ta giật mình á một tiếng ném thứ đó đi thật xa.
Đồng nghiệp cách đó vài bước đang định cầm ống nước xối rửa cho anh ta, nghe thấy tiếng la mới nâng mắt nhìn qua, hỏi: “Gì đấy? Hô to gọi nhỏ cái gì…”
“… Không sao, không sao.” Công nhân đã khôi phục vài phần lý trí đột nhiên nhớ đến vài việc, anh ta vội vàng chạy nhanh đến bên đốt ngón tay kia, chịu đựng cảm giác buồn nôn và kinh sợ cầm nó lên chạy về thùng rác, ném nó vào trong.
“Đó là một đầu ngón tay sao?” Một công nhân khác lại gần, cũng nhìn thấy rõ thứ mà anh ta vừa ném đi.
“Đừng quản, mau xối nước cho tôi, cởi bộ da này, kết thúc công việc.”
“Không cần báo cảnh sát sao?”
“Báo cái mẹ gì? Anh không biết sao? Báo chí thời sự từng nói đến một người rồi, thảm lắm, rõ ràng là người phát hiện ra thi thể báo cảnh sát, kết quả lại bị coi thành hung thủ phán tử hình.”
“Sao lại như vậy?”
“Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, mau kết thúc công việc rồi đi uống trà đi.”
Trời âm u, không biết liệu còn định mưa không nữa.
Bầu không khí ẩm thấp khiến trong không khí gần thùng hải sản thấp thoáng mùi thanh, đốt ngón tay đó vượt qua biển bị vớt lên, bị ném đi, được vớt lên, rồi lại bị ném đi… Bây giờ đã bị ngâm đến trắng bệch phù nề, nằm lặng yên trong thùng rác cùng một đống túi nilon, túi rác… không biết liệu nó có còn tiếp tục lang bạt hay là yên lặng từ đây.
…
Sau khi cơn mưa lớn ngừng lại, Hương Giang vẫn hơi âm u.
Báo cáo đầu tiên của bộ phận pháp y đã cho ra, Tam Phúc cầm báo cáo vừa đi vừa đọc cho mọi người nghe: “Thứ tự tử vong của bốn nạn nhân đã được bên pháp y xác nhận, người giúp việc là nạn nhân đầu tiên. Trên quần áo của nữ chủ nhà có vết máu của người giúp việc, cộng thêm bằng chứng là thời gian tử vong, chính là nạn nhân thứ hai. Đứa trẻ sơ sinh chính là nạn nhân thứ ba, mẹ ruột của nữ chủ nhà chính là nạn nhân thứ tư.
Hung thủ bắt đầu giết người từ lúc vào cửa, một đường giết đến nhà bếp, sau đó rời đi.”
“Hình như cũng khá hiểu về kết cấu của căn nhà, hoặc là biết trong căn nhà tổng cộng có mấy người ở.” Dịch Gia Di nói xong lại bổ sung thông tin này lên bảng trắng.
“Bốn người chết bởi cùng một hung khí đã củng cố phán đoán hung thủ là cùng một người.”
“Hung khí là một thanh chủy thủ dài khoảng hai mươi hai phân, chỗ rộng nhất khoảng ba phân.
Bốn nạn nhân đều bị đâm mấy nhát đến chết, pháp y sir Hứa có nói rõ các đòn tấn công của hung thủ đều mang mục đích giết người, chỉ cần vết thương của nạn nhân đạt đến mức độ chí mạng thì hung thủ mới không tiếp tục tấn công nữa.” Tam Phúc nói tiếp.
“Không có thành phần trút giận, có thể đưa ra kết luận không có thù oán cá nhân.” Phương Trấn Nhạc khoanh tay đứng ở cửa, mở miệng tổng kết.
Bây giờ văn phòng của anh quanh năm mở rộng cửa, chị Nhân tìm được một cái bàn cũ trong nhà kho cho anh, Phương Trấn Nhạc vô cùng hào hứng chuyển bàn ghế cũ đến văn phòng tổ B luôn.