Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 861 - Chương 861 - Ký Ức Mạo Hiểm Của Một Đốt Ngón Tay 1

Chương 861 - Ký ức mạo hiểm của một đốt ngón tay 1
Chương 861 - Ký ức mạo hiểm của một đốt ngón tay 1

Chương 861: Ký ức mạo hiểm của một đốt ngón tay 1

Một đốt ngón tay rớt lên giày vải của bà ta…

Lương Thư Nhạc đứng ở cửa với vẻ vô cùng đáng thương, nhìn Chương Phong đi vào một văn phòng khác mới thu lại tầm nhìn, đối diện với ánh mắt của Phương Trấn Nhạc, anh ta vội vàng xin lỗi: “Sorry, sir Phương.”

Phương Trấn Nhạc thả lỏng đôi mày, vỗ lên vai Lương Thư Nhạc: “Nói hay lắm.”

“Có chuyện gì thế?” Vừa rồi Dịch Gia Di đang ở trong văn phòng thảo luận lần lượt các manh mối trong [Thảm án diệt môn ở vĩ Lệ Kim Huy] với Từ Thiếu Uy và chú Cửu thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa, đi ra ngoài lại thấy giám sát Chương nổi giận đùng đùng bước vào văn phòng mình, còn dùng sức đóng rầm cửa.

Là anh Nhạc lại bắt nạt người tổ A sao?

Lương Thư Nhạc vừa quay đầu đã nhìn thấy tổ trưởng Dịch có ơn tri ngộ đối với anh ta đã đứng trước mặt mình, nghĩ đến lời mà mình vừa mới nói, cũng không biết cô có nghe được không, anh ta lúng túng đến mức gương mặt lập tức đỏ bừng.

“Không có gì.” Phương Trấn Nhạc nói với Lương Thư Nhạc: “Đây, người mà cô chọn.”

Dịch Gia Di chuyển tầm mắt từ trên mặt Phương Trấn Nhạc về phía Lương Thư Nhạc, lại từ trên mặt Lương Thư Nhạc về đến mặt anh Nhạc, thấy hai người đều ăn ý ngầm không nói rõ giám sát Chương Phong tại sao lại tức, cũng chỉ đành gác chuyện này qua một bên, ngược lại cười bảo Lương Thư Nhạc: “Chào mừng đến tổ B.”

“Madam…” Lương Thư Nhạc lập tức đứng thẳng, cánh tay chần chừ một lúc không biết có nên giơ lên kính chào không.

Thấy Dịch Gia Di đi vào văn phòng, vừa cười vừa mời anh ta vào cửa, lúc này mới thả lỏng trái tim muốn kính chào, bước vào văn phòng với vẻ hơi mất tự nhiên.

Tam Phúc đang đứng dậy định ra ngoài gật đầu với mấy người Phương Trấn Nhạc, lúc đi đến cửa lại quay đầu hỏi Lương Thư Nhạc: “Người mới, hút thuốc không?”

Anh ta rút điếu thuốc ra giơ trước mặt Lương Thư Nhạc.

“Không ạ.” Lương Thư Nhạc thành thật đáp.

“Ôi, muốn tìm một người hút thuốc chung sao lại khó như vậy.” Tam Phúc lắc đầu, ra ngoài cửa với vẻ bất đắc dĩ.

Từ Thiếu Uy ngồi trong văn phòng còn đang đọc văn kiện ngẩng đầu lên, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua cửa, chỉ bắt được một bóng lưng của Tam Phúc.

“Không hút thuốc mới tốt, giống Thiếu Uy đây này, mấy người trẻ tuổi các cậu không hút thuốc, không uống rượu, ngay cả Mark Six cũng không mê nốt, không có thói quen xấu, thật không giống tôi. Lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn phải cai thuốc, ôi.” Chú Cửu đứng dậy duỗi thắt lưng, phá án gặp trở ngại, đã buồn bực lại còn không thể hút thuốc, thật khó chịu quá.

Ông ta cầm que gỗ nhỏ trên vành tai xuống, tiếp tục gặm.

“Chẳng qua sau khi chú Cửu cai thuốc, khí sắc cũng tốt hơn nhiều mà.” Dịch Gia Di cười tiếp lời.

“Đó là đương nhiên, béo lên năm cân đấy.” Chú Cửu vỗ mặt mình rồi lại vỗ bụng mình. Người mới đầu cai thuốc mồm miệng trống không nên bắt đầu ham ăn, chớp mắt cái đã béo lên như quả bóng bay rồi.

Vốn thể lực đã không được, bây giờ lại càng kém hơn, theo các thám tử khác chạy một ngày mà gót chân, đầu gối, xương hông, không một chỗ nào không đau.

“Qua bên này ngồi đi, có uống trà sữa không?” Lưu Gia Minh mời Lương Thư Nhạc dùng bàn ghế cũ của anh Nhạc trước, lại đưa một cốc trà sữa cho anh ta, sau đó thân thiết bảo: “Không phải cho cậu dùng bàn ghế cũ nhất, nát nhất đâu, đây chính là bàn sir Phương dùng đó.”

“Cảm ơn.” Lương Thư Nhạc đứng bên cạnh bàn, nghĩ ngợi một chút rồi nói với người trong văn phòng: “Tôi tên là Lương Thư Nhạc.”

“Lưu Gia Minh.”

“Lâm Vượng Cửu, gọi tôi chú Cửu là được.” Chú Cửu trở tay lại chỉ về phía Từ Thiếu Uy đang ngồi ở đó có hơi đờ dẫn: “Thanh niên không thích nói chuyện cho lắm kia tên là Từ Thiếu Uy.”

“Gary.” Gary nói xong lại chỉ về phía cửa, bảo: “Người vừa mới ra ngoài kia gọi là Đàm Tam Phúc, cậu gọi anh Tam Phúc là được.”

“Được.” Lương Thư Nhạc thấy mọi người đều ôn hòa như vậy, cuối cùng trên gương mặt cũng hiện ra nụ cười, sự câu nệ và nhút nhát khi đối diện với một phòng toàn trưởng bối nghiêm túc đã tan biến đi rất nhiều.

Cầm trà sữa trong tay, mùi hương thơm ngọt luồn vào trong khoang mũi khiến anh ta không nhịn được mà ngậm ống hút hút một hơi.

Thật thơm nồng.

Bình Luận (0)
Comment