Chương 860: Ký ức mạo hiểm của một đốt ngón tay 4
Ngày thứ hai sau khi hung án xảy ra, [Thảm án diệt môn tại Vĩ Lệ Kim Huy] đã lên đầu đề các tờ báo lớn.
Thời sự vừa ra, cổ phiếu ở các xí nghiệp bất động sản trực thuộc Vĩ Lệ Kim Huy đều rớt xuống. Toàn bộ tòa nhà đang trong giai đoạn tiêu thụ tốt lập tức xuất hiện tình huống rất nhiều nhà bán “lưu đơn” “hối đơn”, nguồn nhà vốn đang bán chạy lập tức biến thành hung trạch, giá cả đang phát triển rất khả quan cũng chớp mắt cái rớt xuống mức giá thấp đầu năm.
Không chỉ các hộ gia đình đã mua nhà ở Vĩ Lệ Kim Huy gặp tình cảnh bi thảm mà những quản lý bất động sản kia cũng đều mang bản mặt khổ qua.
Mấy hôm trước còn là người mua nhà liên tiếp gọi điện thoại cầu bọn họ giảm giá, bây giờ lại thành anh ta gọi điện thoại cho những người mua nhà thông báo “tin tốt giảm giá” nhưng liên tiếp bị dập máy.
Vốn cho rằng trước năm mới sẽ bán được mấy căn, cầm được lì xì bự cuối năm nhưng bay giờ xem ra phải mừng hụt rồi.
Trong mấy quản lý bất động sản này, người thảm nhất vẫn phải tính đến quản lý Vương cầm nguồn nhà căn hộ A đối diện ngay với hung án, người khác bán nhà cùng lắm là giảm giá, nhưng nguồn nhà này của anh ta chỉ sợ có giảm nửa giá cũng chưa chắc đã bán ra được.
Người Hương Giang mê tín nhất, sau khi mua được căn nhà có phong thủy tốt còn phải trang trí đồ vượng cho bản thân, cho nên làm sao có thể mua hung trạch được?
E rằng chỉ có thể bán cho người nước ngoài không hiểu phong thủy mà thôi.
Nhưng làm như vậy, toàn bộ khách hàng giữ được suốt một năm trước đây đều là giữ phí hết, nếu lại tìm các khách nước ngoài rồi lại giữ khách, những chi phí trước kia đều mất tiền oan không nói, mà chi phí mới lại đều là tiền bạc và thời gian cả…
Vừa nghĩ đến mấy chuyện này đã thấy đau lòng rồi, quản lý Vương không chịu từ bỏ vẫn gọi điện thoại cho các khách nước ngoài ngày trước.
Quả nhiên đúng như anh ta dự liệu, các khách hàng trước đây nhiệt tình lễ mạo đều tránh anh ta như tránh rắn rết, rõ ràng đã coi một quản lý hung trạch như anh ta thành một phần của xui rủi rồi.
Than ngắn thở dài lật danh bạ điện thoại, sau khi phát hiện đã lật đến cuối cùng, anh ta mới từ bỏ, đột nhiên nhớ đến một khách hàng nữ trẻ tuổi trước đây vì giá nhà tăng lên, không mua nổi nhà mà cầu xin anh ta nghĩ cách giúp.
Tuy rằng túi tiền của đối phương không dư dả nhưng quả thật đã thể hiện ra hứng thú đối với căn nhà này vô cùng mãnh liệt.
Mang theo suy nghĩ thử một phen, quản lý Vương lật tìm ra số điện thoại của đối phương.
Âm chờ vang lên, sau vài giây, đối phương đã nhận máy, quản lý Vương lập tức nói với giọng mang theo ý cười: “Cô Ngô, chào cô…”
…
Một ngày này gần đến giờ tan làm, Lương Thư Nhạc vô cùng thuận lợi được Phương Trấn Nhạc giành lấy từ trong kẽ ngón tay của giám sát tổ A - Chương Phong.
Khi về tổ trọng án, Chương Phong cả một đường đều đang tức giận bất bình.
Lúc gần đến văn phòng tổ B, ông ta vẫn tức không có chỗ xả như cũ, nhắm thẳng vào Phương Trấn Nhạc vẫn đang tỏ ra phớt lờ mà chửi ầm ầm: “Đồ giặc cướp! Phương Trấn Nhạc cậu chính là một tên cướp! Rõ ràng là tôi nhìn trúng Lương Thư Nhạc trong danh sách trước cơ mà!”
Phương Trấn Nhạc chẳng thèm để ý đến Chương Phong mà dẫn Lương Thư Nhạc đang mang vẻ mặt hoảng sợ giống như đã phạm lỗi vòng vào văn phòng tổ B.
Mắt thấy sắp chia nhau mỗi ngả với Chương Phong, cuối cùng Lương Thư Nhạc cũng lấy đủ dũng khí, đột nhiên dừng chân với với Chương Phong: “Trưởng quan Chương, sorry! Không phải lỗi của sir Phương, là… là tôi muốn tới tổ B.”
“?” Chương Phong quay đầu, trừng mắt nhìn anh ta với vẻ mặt bất mãn: “Có ý gì?”
“Trước… trước đó tôi từng hợp tác với tổ trưởng Dịch của tổ B rồi, cô ấy có ơn tri ngộ đối với tôi, cũng là vì cô ấy thừa nhận năng lực của tôi, nên lần này khi có nhiệm vụ điều tạm tới tổ trọng án, tôi mới báo danh.” Lương Thư Nhạc kính chào Chương Phong và nói: “Sorry, sir, không phải lỗi của sir Phương. Sorry, trưởng quan!”
Thanh niên mang vẻ mặt áy náy, liên tục xin lỗi.
Chương Phong nhíu mày càng chặt hơn, nhưng bị Lương Thư Nhạc nói như vậy rồi, ông ta đã không còn quyền lợi tiếp tục nổi cáu với Phương Trấn Nhạc nữa.
Ông ta mím môi thành một đường thẳng, ánh mắt lườm Phương Trấn Nhạc lại càng tức tối hơn. Thật sự… thua triệt để rồi!
Phương Trấn Nhạc thì thu lại vẻ mặt máy móc không đếm xỉa đến vừa rồi, ngược lại nở nụ cười.
Chương Phong nhìn vẻ mặt trở nên đắc ý này của Phương Trấn Nhạc lại càng không vui hơn, ông ta đảo trắng mắt nhìn Lương Thư Nhạc, sau đó vung tay áo rời đi.