Chương 859: Ký ức mạo hiểm của một đốt ngón tay 3
Vấn đề không phải ở họa sĩ mà thật ra là trí nhớ và lời miêu tả của ông bác có sự nhầm lẫn.
Nhưng cũng không thể trách móc khả năng ghi nhớ của người già, dù sao thì trước khi hung án xảy ra, chẳng ai có thể ngờ được người mà mình tình cờ gặp lại chính là hung thủ cả, không để ý nhìn kỹ thì làm sao có thể nghiêm túc nhớ được diện mạo của đối phương? Không phải tất cả mọi người đều có trí nhớ giống như A Hương.
Nhưng cho dù vẽ có giống hay không thì Dịch Gia Di cũng không thể chỉ ra được, mà chỉ có thể buồn phiền tìm kiếm cách đột phá.
Bây giờ toàn bộ bằng chứng và manh mối đã có, ngoại trừ chân dung ra, trên cơ bản những miêu tả và phán đoán khác về hung thủ đều đúng, nhưng bọn họ không tìm được người đó.
Công tác điều tra phá án đột nhiên chững lại, các thám tử rơi vào cảnh ngộ cùng đường bí lối.
“Hung thủ là người lạ gây án.” Lưu Gia Minh ngồi trong văn phòng đến ê cả mông, đành dứt khoát chống lên bàn làm việc, vừa giậm chân vừa nói.
Đây là tính khả năng duy nhất.
“Người lạ gây án phần lớn đều xảy ra ở mấy nơi công cộng như công viên, trung tâm thương mại, ngõ tối… thường là vì các tình huống đột phát như thấy sắc mà nổi lòng tham, cướp của, đột nhiên xảy ra va chạm… Người lạ thế nào sẽ đặc biệt chạy tới một tòa nhà dân cư, đi thang máy đến tầng mười hai giết hại một gia đình đang ở nhà chuẩn bị ăn cơm tối chứ?” Dịch Gia Di nhíu mày.
Bây giờ thứ quan trọng nhất mà mọi người còn thiếu chính là động cơ gây án.
Trong dòng chảy hình ảnh, hung thủ chưa từng mở miệng, Dịch Gia Di chỉ nhìn ra được các nạn nhân không quen hung thủ, còn tất cả những cái khác đều là bí ẩn.
Một người lạ mặt, tại sao lại đặc biệt chạy tới đây giết chết ba người như vậy?
Ba người này có chỗ nào đặc biệt?
Bọn họ đã từng làm gì mới khiến hung thủ nổi lên sát tâm?
“Chúng tôi đều đã hỏi qua những người từng phát sinh xung đột với người nhà này rồi, ngay cả ông chủ sạp thịt bán thịt dưới lầu vì mặc cả không thành mà xuất hiện xung đột, chúng tôi cũng đã hỏi nốt. Mấy người này hoặc là hoàn toàn không biết chỗ ở của gia đình này, hoặc chính là hoàn toàn không có thời gian gây án.” Từ Thiếu Uy phẩy mấy bản khẩu cung trong tay, mấy hôm nay, các thám tử bọn họ đã chạy một lượt trong phạm vi mấy dặm từ Vĩ Lệ Kim Huy, phỏng vấn cực kỳ toàn diện nhưng cũng không tìm được manh mối hữu dụng.
Cứ như thể hung thủ là một người ẩn thân, hoàn toàn che giấu bản thân trong đám đông, mặc cho bọn họ có tìm kiếm thế nào cũng không thể sờ ra được một tí manh mối gì.
Phải làm sao đây?
Lúc này, trong mắt mỗi một thám tử tổ B đều lộ ra thông tin như vậy, mọi người đều hoang mang.
Vụ án này phù hợp với các đặc điểm của người lạ gây án, nhưng lại lạ ở một chỗ nó sở hữu nhân tố tuyệt đối không phù hợp với người lạ gây án.
Thật sự làm khó tất cả mọi người quá.
“Nghỉ ngơi một chút trước đi.” Phương Trấn Nhạc đột nhiên phá vỡ bầu không khí nặng nề trong phòng, đẩy ra một chủ đề khác và bảo: “Gần đây án nhiều quá, mỗi một tổ trọng án đều có thể điều một viên cảnh sát mặc quân trang qua đây giúp, nếu các cô có cảnh sát mặc quân trang mà mình biết, cảm thấy không tồi thì có thể báo lên, tôi sẽ đi gọi điện hỏi ý kiến. Còn nếu không có thì tôi sẽ chọn người từ trong danh sách mà phía đội cảnh sát cung cấp.”
Mọi người vẫn hơi chìm đắm trong vụ án đột nhiên nhảy sang một kênh khác, tất cả đều có hơi không phản ứng lại được.
Ngay khi Phương Trấn Nhạc đang định tự mình đi chọn một trợ thủ thì Dịch Gia Di chợt nhớ đến gì đó, ngẩng đầu bảo: “Anh Nhạc, trong vụ án ma trẻ con lần trước, một viên cảnh sát mặc quân trang phụ trách tuần tra gần đó nhận được án có biểu hiện không tồi, rất tỉ mỉ, năng lực quan sát và khả năng logic đều khá tốt, số hiệu cảnh sát thì tôi không nhớ nhưng tên thì tôi nhớ, là Lương Thư Nhạc.”
“OK.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, bước ra khỏi văn phòng.
Dịch Gia Di ngồi lên bàn làm việc trước bảng trắng, đầu óc lại chuyển về vụ án.
“Ai sẽ trở thành kẻ được lợi sau khi ba người này chết?” Rất lâu sau, cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
…