Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 869 - Chương 869 - Bắt Hung Thủ 2

Chương 869 - Bắt hung thủ 2
Chương 869 - Bắt hung thủ 2

Chương 869: Bắt hung thủ 2

Từ Thiếu Uy nhướng thẳng mày, một bước chen vào giữa quản lý kinh doanh và Dịch Gia Di, anh ta cúi đầu trừng mắt nhìn đối phương với vẻ giận dữ, siết nắm đấm, thấp giọng uy hiếp: “Có phải muốn tập kích cảnh sát không?”

Quản lý kinh doanh đối diện với ánh mắt của Từ Thiếu Uy, trong lòng hoảng hốt, không nói ra được một câu nào.

“Dẫn cả anh ta theo.” Dịch Gia Di quay đầu qua, ánh mắt sáng như đuốc, khiến cho dáng vẻ kiêu căng của quản lý kinh doanh cũng mất sạch.

Lương Thư Nhạc áp giải Ngô Hiếu Ngọc, Từ Thiếu Uy áp giải quản lý kinh doanh, một trái một phải nhét hai người vào trong cốp, kẹp ở giữa.

“Cạch! Cạch!” Hai tiếng, cửa sau của xe đã khóa chặt, Dịch Gia Di ngồi lên ghế lái, khởi động xe, vừa nhấn chân ga đã lái ra khỏi khu cộng đồng Vĩ Lệ Kim Huy, phóng thẳng đến cục cảnh sát.

Một tiếng rưỡi sau, Dịch Gia Di đứng bên ngoài phòng thẩm vấn với vẻ mặt nặng nề.

Quản lý kinh doanh khai rằng Ngô Hiếu Ngọc quả thật tới mua căn hộ A đối diện với căn hộ B tầng mười hai – nơi xảy ra hung án, trước đó trong một năm này cũng đã nhiều lần dẫn Ngô Hiếu Ngọc tới xem nhà mấy lần.

Nhưng khách hàng mà anh ta dẫn tới xem căn hộ kia cũng không chỉ có một mình Ngô Hiếu Ngọc, hơn nữa cũng đã xem qua mấy căn nhà ở tầng trên tầng dưới nữa.

Ngô Hiếu Ngọc có phải vì muốn biến nhà lành thành hung trạch mà giết cả gia đình ở căn hộ B hay không thì anh ta hoàn toàn không biết.

Liên quan đến việc Ngô Hiếu Ngọc có biết nam chủ nhà của căn hộ B - Lưu Lập Sinh khi nào đi công tác thì quản lý kinh doanh cũng không biết nốt.

Trong khẩu cung của anh ta, Ngô Hiếu Ngọc chỉ là một khách hàng bình thường, còn là người không quá giàu có, vốn cho dù có miễn cưỡng cũng chưa chắc đã mua nổi căn nhà đó.

Bản khẩu cung này có chút tác dụng, nhưng chỉ có thể chứng minh Ngô Hiếu Ngọc có nghi án là hung thủ. Dưới tình huống có bằng chứng trực tiếp, khẩu cung này có thể chứng minh động cơ gây án của hung thủ, nhưng nếu không có bằng chứng trực tiếp vậy bản khẩu cung này không có một chút tác dụng nào hết.

Một mặt khác, Ngô Hiếu Ngọc nói mình có bằng chứng ngoại phạm.

Sau khi tan làm cô ta về thẳng nhà giúp bà ngoại hơn bảy mươi tuổi bưng vại nước về nhà nấu canh, khoảng thời gian đó các đồng nghiệp trong công ty có thể làm chứng cho cô ta, bà ngoại cũng có thể làm chứng cho cô ta.

Tam Phúc bị điều về ngay lập tức lại dẫn Lưu Gia Minh đi tới công ty của Ngô Hiếu Ngọc lấy khẩu cung của các đồng nghiệp và người nhà. Đồng nghiệp bị Ngô Hiếu Ngọc điểm tên nói mình ngồi ở vị trí góc chéo với Ngô Hiếu Ngọc, vị trí công tác của Ngô Hiếu Ngọc lại khá khuất, ngay phía sau một cái cột chống, mỗi ngày đồng nghiệp chỉ có thể nhìn thấy bả vai của cô ta thôi.

Ngày hôm đó hình như anh ta có nhìn thấy Ngô Hiếu Ngọc vẫn luôn ngồi ở nơi đó, hình như là mặc áo len màu vàng, có chút ấn tượng.

Nhưng cụ thể rốt cuộc có ở đó hay không thì anh ta cũng không chắc chắn cho lắm.

Công ty nhỏ, ngay cả máy quẹt thẻ còn không có, mọi người đều là vào làm và tan làm đăng ký là xong.

Cái hôm hung án xảy ra đó, ông chủ nhìn chằm chằm vào mọi người và chấm công không có mặt, những người khác hoàn toàn không rảnh chú ý đến đồng nghiệp bên cạnh có đến muộn về sớm hay không, có vài người đến bản thân mình hôm ấy cũng về sớm.

Cô gái trẻ ở quầy tiếp tân chỉ nói hôm ấy Ngô Hiếu Ngọc tan làm có ký tên, thời gian tan làm đánh dấu bên dưới là giờ chuẩn, nhưng rốt cuộc là khi nào ký tên thì cô gái trẻ cũng không chắc chắn cho lắm, việc quá nhiều, đã sớm không còn nhớ rõ nữa.

Cứ như vậy, Ngô Hiếu Ngọc dường như có bằng chứng ngoại phạm lại dường như không có.

Tuy rằng bằng chứng mơ hồ như thế chưa chắc đã có lợi với Ngô Hiếu Ngọc nhưng cũng không phải chuyện gì tốt đối với phía cảnh sát.

Không có bằng chứng xác thực, tương đương với bên chứng minh không có bằng chứng.

Muốn tố cáo Ngô Hiếu Ngọc, một đống “khả năng” mơ hồ như vậy cũng không được.

Gary và chú Cửu lại dẫn ông bác bảo vệ tới nhận người, mấy sư tỷ có chiều cao sêm sêm và kiểu tóc tương tự đứng chung với Ngô Hiếu Ngọc, ông bác bảo vệ nhìn chằm chằm vào mấy người bọn họ một lúc lâu cũng không thể chỉ ra chính xác Ngô Hiếu Ngọc là ai.

Ông bác cảm thấy người này cũng giống mà hình như người kia cũng hơi giống.

Đợi đưa ông bác rời khỏi cục cảnh sát, Tam Phúc đứng ở cửa đấm một quyền lên khung cửa, khiến cho các cảnh sát văn chức ngồi ở tầng một cục cảnh sát đều ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua.

Bình Luận (0)
Comment