Chương 868: Bắt hung thủ 1
Dịch Gia Di giống như một cơn gió lướt qua vai Lưu Lập Sinh, lạnh lẽo cuốn vào trong cục cảnh sát…
Từ Thiếu Uy đang duỗi thắt lưng sau một cái cây ở bờ tường, sau đó thuận theo đường bộ đi về phía cửa.
Hai tay anh ta nhét túi quần, khi thì nhìn qua một hướng nào đó, khi thì cúi đầu nhìn mũi chân, giậm chân rồi tiếp tục đi.
Giống một người đi đường bình thường.
Khi gần đi đến cổng lớn của khu cộng đồng, có hai người đi tới trước mặt.
Là quản lý kinh doanh của một công ty quản lý bất động sản đối diện với Vĩ Lệ Kim Huy, bên cạnh anh ta là một cô gái trẻ tuổi mặc một chiếc áo măng tô dài phổ biến bằng kaki.
Quản lý kinh doanh nhiệt tình trình bày tiếp theo đây giới bất động sản sẽ mời đại sư lợi hại nhất tới làm phép trừ tà, còn vì tránh hung mà làm rất nhiều thay đổi lớn về phong thủy, ví dụ như làm lại vành đai xanh hóa, thay đổi bố cục khu hoạt động cho trẻ em…
Mà cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh anh ta thì đang cúi đầu, trên mặt hình như vẫn còn vẻ lưỡng lự.
Từ Thiếu Uy chỉ vài ba bước đã lướt qua vai bọn họ, ánh mắt hơi nhìn xuống, anh ta vô thức thả chậm bước chân, sau đó quay đầu ở ngã rẽ, nhìn chằm chằm vào cô gái mặc áo măng tô kaki kia.
Ánh mắt nặng nề hẳn đi, rơi lên đôi giày thể thao của cô gái.
Kiểu dáng bình thường, phù hợp với miêu tả về kiểu giày mà hung thủ đã đi của bộ phận giám định.
Lại hồi tưởng về sự chênh lệch giữa vai đối phương và vai mình khi đi ngang qua nhau… chiều cao của cô ta chắc hẳn là khoảng một mét năm mươi chín.
Anh ta quay mũi chân, sải bước vòng về.
…
Bb-call bên hông Dịch Gia Di vang tích tích, cô gỡ xuống xem, là anh cả Dịch Gia Đống gửi: “[Tối muốn ăn gì?]
Khóe môi Dịch Gia Di nhếch lên, quay đầu hỏi Lương Thư Nhạc: “Muốn ăn gì?”
“Bánh bao xá xíu cũng được, bánh mì dứa cũng được, hamburger cũng được nốt, ăn tùy tiện cũng được.” Lương Thư Nhạc vẫn hơi khách sáo.
Dịch Gia Di nghĩ đến mấy con sói ở tổ B kia mỗi lần gọi món đều như ăn cướp, không nhịn được mà cảm thấy Lương Thư Nhạc rất ngoan.
“Tôi biết rồi.” Miệng cô đáp thế nhưng trong lòng lại nghĩ muốn chọn món đơn giản dễ ăn một chút với anh cả, sau đó kéo mở cửa xe, quấn khăn quàng cổ lên thật cao, đeo chụp tai lên, cảm giác được hơi ấm mới xuống xe đóng cửa, sải bước đi về phía cửa khu cộng đồng.
Ở cổng của tiểu khu có nhiều cửa hàng bản địa có thể gọi điện.
Đi được vài bước đã thấy có hai người đi tới trước mặt, Dịch Gia Di liếc mắt nhìn thấy gương mặt của đối phương lại theo bản năng cúi đầu.
Gương mặt bình thường lại bình tĩnh kia có làm thế nào cô cũng không thể quên được, nhiều lần nhìn dòng chảy hình ảnh, cô đã sớm khắc sâu vào trong đầu rồi, nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng khi giết người của đối phương.
Nhân viên kinh doanh bên cạnh hung thủ nhìn qua mình, Dịch Gia Di vùi mặt vào trong khăn quàng cổ, hơi nhíu mày lại.
Đợi khi đi qua vai hung thủ, đột nhiên cô móc thẻ cảnh sát trong túi ra, sau đó giơ cao thẻ công tác đến trước mặt hung thủ, lớn tiếng quát: “Cảnh sát đây, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ án.”
Dịch Gia Di vừa dứt lời, Từ Thiếu Uy đã từ một đầu khác của lối đi bộ chạy ngay tới.
Thấy Dịch Gia Di cũng nhìn chằm chằm vào cô gái đó, Từ Thiếu Uy nghiêm túc chặn đường đi.
Một bên khác, Lương Thư Nhạc nhìn thấy cô một tay đè lên khẩu súng bên hông, một tay móc thẻ cảnh sát, cũng vội vàng nhảy xuống xe, hùng hổ chặn đường.
Ánh mắt của Ngô Hiếu Ngọc bình tĩnh liếc qua ba người, bàn tay giấu trong ống tay áo siết thành quyền, sau đó quay đầu đối diện tầm nhìn với quản lý kinh doanh làm ra vẻ mặt mơ hồ, sau đó nhìn về phía Dịch Gia Di với vẻ vô tội lại kinh hoàng.
“Cô có quyền im lặng, nhưng những gì cô nói sẽ là bằng chứng chống lại cô trước tòa.” Lương Thư Nhạc giành trước nói ra câu này, sau đó đi lên lấy còng tay ra còng Ngô Hiếu Ngọc lại.
“Madam, tôi là công dân lương thiện, chỉ tới đây mua nhà thôi…” Ngô Hiếu Ngọc cúi đầu nhìn bàn tay bị còng lại của mình với vẻ hơi sợ hãi, khi lại ngẩng đầu lên trên mặt đã có nước mắt.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy madam? Có phải chúng tôi hoàn toàn không được làm ăn nữa thì các cô mới vui không hả?” Quản lý kinh doanh bán nhà vất vả lắm mới thuyết phục được Ngô Hiếu Ngọc mua hung trạch này, sao mấy cảnh sát này cứ cố tình tới cản tài lộ của anh ta vậy?
Quản lý kinh doanh tức đến giậm chân, giơ tay muốn kéo Dịch Gia Di.