Chương 867: Nguồn động lực của các cảnh sát 3
Dịch Gia Di thông qua kính chiếu hậu nhìn phía sau, chỉ thấy Lương Thư Nhạc đang nhìn về hướng mà Lưu Lập Sinh rời đi, tuy rằng cực lực kiềm chế rồi nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ kích động.
Đột nhiên viên cảnh sát mặc quân trang trẻ tuổi ý thức được mình đang bị quan sát, ánh mắt vội thu về, lập tức đối diện với Dịch Gia Di qua kính chiếu hậu.
Anh ta mím môi, đôi mắt long lanh, nhìn thẳng vào Dịch Gia Di, vẻ mặt tràn đầy cảm xúc muốn giãi bày nhưng lại không tổ hợp thành câu được.
Trong lòng anh ta muốn cả đời ở CID, muốn mãi mãi hưởng thu loại cảm giác thành tựu này, nhưng một câu nào nói ra cũng đều nghe có vẻ quá buồn nôn, thật sự khó mở miệng, cuối cùng chỉ có thể nhìn cô, không biết liệu cô có thể hiểu được ánh mắt của anh ta và tâm trạng của anh ta không.
Từ Thiếu Uy cũng thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt của Lương Thư Nhạc, nhưng anh ta lại chưa dám nhìn vào trong đôi mắt của đối phương.
Anh ta sớm đã cảm giác được tất cả mọi thứ xoay quanh Dịch Gia Di, sự chính khí và lương thiện của các thám tử tổ B, sức mạnh tinh thần của anh cả Dịch, còn có… loại khí tức động lòng người tản ra từ mối quan hệ sạch sẽ nhất giữa người với người… truyền tới từ Lưu Lập Sinh trước mặt…
Nhưng anh ta không dám tham lam.
Bản thân là người đứng trong bóng tối, càng khao khát ánh sáng thì sống trong bóng tối lại càng cảm thấy run rẩy khổ sở.
…
Dịch Gia Di không biết hai người ngồi trong xe tự ôm suy nghĩ riêng của mình, cô im lặng một lúc rồi thuận tay đặt cái túi sang một bên, tiếp tục nhìn chằm chằm vào cửa lầu đóng chặt ở tòa sáu kia, đợi bóng người giống trong dòng chảy hình ảnh.
Nhưng không bao lâu sau cô đã thu lại tầm mắt, quay đầu nhìn về phía cái túi bảo vệ môi trường nọ.
Sau vài lần hít thở, cô giơ tay mở cái túi ra, quan sát bên trong…
Mấy quả quýt, một nải chuối, bốn túi bánh mì dứa và mấy chai nước suối nằm yên trong này.
Cô lấy ba chai nước suối ra, im lặng đưa cho Từ Thiếu Uy và Lương Thư Nhạc mỗi người một chai, sau đó vặn nắp chai của mình, ngửa đầu tu ừng ực hết nửa chai.
Lại ném cho mỗi người bọn họ một quả quýt, tự mình cũng bóc một quả.
Vậy là sự tôn trọng và kính yêu đã có mùi vị và giải khát chân chính, là vị quýt.
…
Theo dõi là một công việc tiêu tốn thời gian, người không có một chút kiên nhẫn nào sẽ khó tránh khỏi bực bội.
Từ Thiếu Uy bước ra khỏi xe Jeep của anh Nhạc cho thoáng khí, Dịch Gia Di thì ngồi ở ghế tài xế, vẫn nhìn về phía cửa tò vò kia.
Cô không biết mình đang so kiên nhẫn với hung thủ hay là đã đi nhầm hướng nữa, chỉ biết là đang lãng phí thời gian ở đây.
Hôm qua cô cũng đã tới bộ phận pháp y, lại nói chuyện khám nghiệm tử thi với sir Hứa, cô cũng một mình tới phòng giải phẫu, đối diện với thi thể trong tủ đông hơn nửa tiếng.
Nhưng không có thu hoạch gì mới.
Loại vụ án hình sự đặc thù như người lạ tới nhà nạn nhân gây án này vẫn luôn là loại hình vụ án khiến tổ trọng án đau đầu nhất.
Hung thủ có sự chuẩn bị mà tới, không ở trong các mối quan hệ xã hội của nạn nhân, hung khí bị mang đi tiêu hủy, không có nhân chứng có thể phân biệt thân phận hoặc là tướng mạo của hung thủ, ngay cả vẽ chân dung hung thủ đăng báo truy nã cũng không thể.
Hương Giang rộng lớn như mò kim đáy bể.
Mắt nhìn thời gian, đã đến giờ tan làm rồi.
Dịch Gia Di quay đầu nói với Lương Thư Nhạc: “A Nhạc, anh có thể tan làm rồi.”
Bắt đầu từ hai năm gần đây thường xuyên xuất hiện tình trạng cảnh sát tuần tra và một mình hành động xảy ra chuyện nên trường cảnh sát Hương Giang bắt đầu mở rộng tuyển sinh, tính từ năm nay, đội cảnh sát cũng lần lượt chứng thực cho dù theo dõi hay là tuần tra đều phải có ít nhất hai người đồng thời hành động.
Hiện giờ tuy vẫn có rất nhiều vị trí công tác vẫn chưa kịp bổ sung người, nhưng tai họa ngầm này đã bắt đầu được coi trọng.
Nếu Lương Thư Nhạc rời đi, anh Nhạc lại đang ở cục cảnh sát xử lý công việc, vậy người nằm vùng ở hiện trường chỉ còn lại Dịch Gia Di và Từ Thiếu Uy, không có người thay ca, một khi có người đi vệ sinh vậy sẽ xuất hiện tình huống chỉ còn lại một người ở hiện trường.
Nhưng dù sao thì Lương Thư Nhạc cũng là cảnh sát mặc quân trang bị điều qua đây giúp đỡ, không có nghĩa vụ phải tăng ca cùng tổ B.
Hơn nữa anh ta đã nhìn chằm chằm cả một ngày, cũng đã rất mệt rồi.
Chỉ là, sau khi Dịch Gia Di nói xong mãi vẫn chưa nghe thấy Lương Thư Nhạc trả lời, cô ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, chỉ thấy Lương Thư Nhạc cũng đang ngẩng đầu nhìn cô.
“Tổ trưởng Dịch, tôi luôn nghĩ tới bóng lưng của Lưu Lập Sinh .” Lương Thư Nhạc chậm rãi mở miệng: “Tôi bằng lòng tăng ca.”
…