Chương 866: Nguồn động lực của các cảnh sát 2
Lương Thư Nhạc ngồi thẳng người, nhịn cái ngáp thứ hai không tiện ngáp ra về, cười ngốc với hai người họ.
Ba người chán muốn chết, Dịch Gia Di chỉ đành tùy tiện lôi một chủ đề ra nói với bọn họ: “Lương Thư Nhạc, anh đã mua nhà chưa?”
“Chưa, tôi ở chung với cha mẹ mình, cũng may bọn họ có nhà, bằng không cũng thảm rồi. Tôi vẫn độc thân, cũng không thể xin được ký túc xá cho cảnh sát đã kết hôn.” Lương Thư Nhạc thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Gia Di và Từ Thiếu Uy: “Tổ trưởng Dịch và Từ sư huynh đã mua nhà chưa?”
“Chưa, tôi vẫn đang thuê nhà ở chung với người nhà.” Dịch Gia Di nhún vai.
“Tôi cũng thuê nhà.” Tuy rằng trong tay Từ Thiếu Uy có đủ tiền mua nhà nhưng lại không muốn quá nổi trội, chi tiêu không phù hợp với mức thu nhập của mình.
“Không biết đến khi nào mới mua được nhà nữa.” Lương Thư Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà Vĩ Lệ Kim Huy cao lọt vào tầng mây kia, đột nhiên bảo: “Hay là tôi đi mua một căn ở đây nhỉ, trên đời này cũng không có quỷ thật sự.”
“…” Dịch Gia Di cũng thuận theo ánh mắt của Lương Thư Nhạc nhìn về phía tòa nhà cách đó không xa, lại nghĩ đến lời của Clara, rất nhiều người nghèo cho dù có là hung trạch giảm năm mươi phần trăm cũng không thể mua được.
“Ế?” Lương Thư Nhạc chợt nhớ đến gì đó, quay đầu nhìn về phía Từ Thiếu Uy rồi hỏi: “Từ sư huynh là tự thuê nhà sao?”
Anh ta và tổ trưởng Dịch vẫn còn đang ở chung với người nhà đây, thám tử Từ Thiếu Uy cũng không hề nói thuê nhà ở chung với người nhà, cho nên đây là ở một mình sao?”
“Ừm.” Từ Thiếu Uy quay đầu đối diện với ánh mắt tò mò của Dịch Gia Di, cười nhẹ rồi mới thấp giọng nói: “Cãi nhau với cha mẹ.”
Khi bạn toàn tâm toàn ý đánh đổi vì một người, tình yêu và tiền bạc đều không giữ lại một chút nào mà móc hết ra cho đối phương, cuối cùng phát hiện ra người mà mình cho rằng cũng yêu mình hóa ra hoàn toàn không có khả năng yêu người khác, chỉ là một động vật ích kỷ và bản năng… Vậy sau này cũng rất khó mà ở chung với đối phương được nữa.
Tình yêu mãnh liệt sẽ biến thành thù hận mãnh liệt, đã rất nhiều năm rồi anh ta không về nhà, anh ta để bản thân bốc hơi khỏi căn nhà đó, cũng xé những người thân kia ra khỏi cuộc sống của mình.
“Ôi… ngay cả tiền tiết kiệm trong tay mà tôi cũng không có, bây giờ thuê nhà hở tí là mấy nghìn tệ, cũng không thể ở căn hộ chia nhỏ được… nếu tôi cãi nhau với cha mẹ chỉ sợ đến ngay cả chỗ ở cũng không tìm được mất.” Lương Thư Nhạc thở dài, xem chừng sau này phải tiết kiệm ít tiền thôi.
“…” Từ Thiếu Uy cúi mắt rơi vào hồi ức, rất lâu sau mới đột nhiên nói: “Người bị ép đến đường cùng rồi cũng sẽ nghĩ ra cách.”
Dịch Gia Di vỗ lên cánh tay Từ Thiếu Uy, vừa an ủi vừa nhắc nhở: “Lưu Lập Sinh qua đây kìa.”
Từ Thiếu Uy và Lương Thư Nhạc lập tức ngồi thẳng người, nhìn Lưu Lập Sinh đi về phía bọn họ với vẻ cảnh giác.
Tuy rằng bọn họ không phụ trách trông chừng nam chủ nhà may mắn còn sống sót Lưu Lập Sinh này nhưng mọi người vẫn kiêng dè và nghi ngờ anh ta.
Ngay khi Lưu Lập Sinh đi đến trước mặt, Dịch Gia Di kéo cửa sổ xe xuống, ngẩng đầu hỏi: “Có chuyện gì sao? Anh Lưu?”
Dịch Gia Di đã chuẩn bị sẵn sàng bị Lưu Lập Sinh chất vấn gì đó, lý do tại sao lại nằm vùng ở đây chắc chắn không thể nói cho đối phương biết rồi, cũng không phải đang theo dõi Lưu Lập Sinh anh ta, còn phải nghiêm túc mời Lưu Lập Sinh đừng cản trở cảnh sát làm việc, cho dù phát hiện ra bọn họ cũng mong anh ta giả bộ như không biết gì hết.
Nào ngờ Lưu Lập Sinh cũng không hỏi mà trực tiếp xách túi bảo vệ môi trường trong tay lên đưa qua cửa sổ xe.
Trên gương mặt vì đả kích và mất ăn mất ngủ mà trở nên hao gầy mệt mỏi hiện ra nụ cười yếu ớt, anh ta nói với giọng nhỏ nhặt: “Vất vả cho mấy vị trưởng quan rồi, bên trong là hoa quả và bánh mì, còn có một ít nước suối…”
“Chúng tôi không thể lấy được.” Dịch Gia Di sững sờ, sau đó nghiêm mặt, vội vàng định đẩy lại đồ trả cho Lưu Lập Sinh.
Lưu Lập Sinh lại lắc đầu xua tay, anh ta lùi lại hai bước, thấy xung quanh không có người mới hơi cúi chào Dịch Gia Di, rồi quay người vội vàng rời đi.
Trong xe yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn theo bóng lưng của Lưu Lập Sinh mà suy nghĩ thất thần.
Dịch Gia Di cầm cái túi bảo vệ môi trường nặng trịch, khóe môi mím thành đường, đôi mày nhíu rất chặt.
Rất lâu sau, trong xe mới vang lên một tiếng thở dài, cũng không biết là ai phát ra.