Chương 871: Tội phạm hoàn mỹ không tồn tại! 1
Thưa sir, mua nhà thôi mà, không phạm pháp đúng không?
“Cái gì mà vì quá khứ tôi chịu khổ rất nhiều, rõ ràng đầu năm có thể mua được nhà, cuối năm gom đủ tiền lại đột nhiên không mua được nữa nên không chịu nổi hả?... Ha, anh sẽ vì loại chuyện này mà giết người sao? Đừng bịa ra lý do vớ vẩn như vậy để vu tội cho công dân lương thiện.”
“Đừng nói lung tung lừa người khác, tôi chưa từng giết người bao giờ, làm sao ông bác có khả năng nhận ra tôi được? Này sir, lời không thể nói linh tinh được đâu, cho dù tôi có ngu cỡ nào cũng biết bịa đặt là phạm pháp đấy.”
“Sir, khi nào tôi mới có thể về nhà đây?”
…
Dịch Gia Di nhìn chằm chằm vào cô gái thận trọng trong phòng thẩm vấn, quay đầu nghĩ ngợi một lúc rồi ngẩng đầu nói với Phương Trấn Nhạc: “Anh Nhạc, bây giờ chỉ có thể bắt tay từ hung khí. Không tìm được thanh chủy thủ có đặc điểm phù hợp với hung khí ở nhà nghi phạm, vậy nghi phạm nhất định đã ném nó ở chỗ nào đó rồi.”
Một thanh chủy thủ dài như vậy, cũng không thể thiêu hủy được.
“Tôi đã điều động PTU và đội cảnh khuyển, dọc theo hiện trường hung án đến nhà của nghi phạm, từ nhà nghi phạm đến công ty, từ công ty đến hiện trường hung án. Ba tuyến đường đều lục soát hết toàn bộ phương vị để tìm kiếm chủy thủ phù hợp với đặc điểm của hung khí. Toàn bộ cống máng, sông ngòi, công viên…” Phương Trấn Nhạc lập tức đáp lời, cũng vì nghĩ đến và sắp xếp chuyện này từ trước mà lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Hai mắt anh sáng quắc nhìn cô, trông như mong đợi.
Dịch Gia Di quả nhiên không phụ sự mong đợi, sau khi hơi sững sờ lập tức gật đầu nói: “Anh Nhạc thật đáng tin.”
Phương Trấn Nhạc hơi mím môi, tâm trạng đã thoải mái hơn.
“Còn nữa, anh Nhạc, liệu chúng ta có thể tìm bạn chơi lúc nhỏ, người nhà thân thiết, và cả bạn bè có quan hệ tốt bây giờ của Ngô Hiếu Ngọc để hỏi một chút về quỹ đạo ngày thường của cô ta, nơi thường đi, chỗ khiến cô ta cảm thấy an toàn, những nơi ngoài trời mà cuối tuần và ngày nghỉ thích đi giải sầu nhất… Phải nghĩ cách khai thác hành trình mấy ngày này của cô ta một cách chi tiết hơn.” Dịch Gia Di nói ra suy nghĩ của mình.
“OK, tôi sẽ sắp xếp người đi hỏi và thu thập bằng chứng tất cả mọi thứ xung quanh cô ta theo hình thức trải thảm. Cô cũng kêu đám người Tam Phúc hỏi hành trình mấy hôm nay của cô ta đi.” Phương Trấn Nhạc gật đầu đáp lời, quay người định đi sắp xếp.
Đột nhiên Dịch Gia Di lại nói: “Anh Nhạc.”
Phương Trấn Nhạc dừng chân quay đầu.
“Hung thủ chắc chắn biết nam chủ nhà Lưu Lập Sinh không có ở nhà.” Dịch Gia Di không quay đầu mà nói.
Lương Thư Nhạc đứng bên cạnh vẫn luôn không chen lời vào nhìn Dịch Gia Di, rồi lại nhìn Phương Trấn Nhạc, cảm thấy hơi mê mang.
Phương Trấn Nhạc chỉ hơi dừng động tác rồi bảo: “Cô ta chắc chắn đã điều tra về Lưu Lập Sinh.”
“Điều tra thì sẽ có dấu vết nhất định.” Dịch Gia Di gật đầu.
“Tôi sẽ sắp xếp người thẩm vấn quản lý kinh doanh bất động sản và quản lý tài sản, hỏi một chút xem Ngô Hiếu Ngọc có từng thử tìm hiểu về hàng xóm của căn hộ A tầng mười hai và tình hình tầng trên tầng dưới không.” Hai mắt Phương Trấn Nhạc rất nghiêm túc, ngay lập tức phản ứng lại lời mà Dịch Gia Di nói.
“Trong công việc của cô ta sẽ dùng đến máy tính, bây giờ Internet có thể tra ra một vài thông tin về xí nghiệp, liệu chúng ta có thể xin điều tra lịch sử toàn bộ máy tính mà cô ta từng sử dụng trong công ty của Ngô Hiếu Ngọc được không?” Dịch Gia Di lại hỏi.
“Tôi sẽ đi đến công ty của Ngô Hiếu Ngọc thuyết phục đối phương phối hợp, lại tìm nhân viên chuyên nghiệp ở tổ công nghệ kiểm tra lịch sử máy tính của Ngô Hiếu Ngọc.” Phương Trấn Nhạc hóa giải suy nghĩ của mình thành hành động cụ thể có thể làm, nghiêm túc cân nhắc mỗi một suy nghĩ mà Dịch Gia Di đưa ra.
Lương Thư Nhạc đứng bên cạnh cảm giác mình giống như đang ngồi trên con thuyền do Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di lái, anh ta vẫn chưa phản ứng lại được thế nào thì hai người đã đảo mái chèo đưa con thuyền vượt Đại Tây Dương đến Bắc Băng Dương.
Tiếng thảo luận ở hai bờ không ngừng vang, con thuyền nhẹ nhàng băng qua hàng ngàn ngọn núi trùng điệp.
Lương Thư Nhạc chớp mắt, lúc thì nhìn Phương Trấn Nhạc, lúc thì nhìn Dịch Gia Di, muốn học mạch suy nghĩ của bọn họ lại phát hiện ra mình không thể theo kịp mạch suy nghĩ của bọn họ cho lắm. Muốn học bọn họ khả năng hóa giải mục tiêu thành kế hoạch của thể chấp hành, lại nhiều lần hoài nghi mình đã bỏ lỡ gì đó… quá khó.