Chương 875: Án ma nữ - Kết 1
Ngô Hiếu Ngọc ngồi xếp bằng trên đất, nhìn khói hương lượn lờ trong căn phòng, thật là thơm.
Chìa khóa kim loại nằm trong tay, ở trong mắt cô ta xinh đẹp giống như một tác phẩm được nghệ thuật gia mài giũa cẩn thận, cô ta nắm chặt trong tay, ngay lập tức đi thỉnh tượng Quan Công.
Xách túi có tượng Quan Công, hương nến và mấy thứ khác, cô ta cầm dù giẫm lên vũng nước một cách thảnh thơi, băng qua màn mưa tới căn nhà mới của cô ta.
Thang máy thuận lợi từ tầng một đến tầng mười hai, khi bước ra khỏi thang máy, cây dù một đường nhỏ nước mưa để lại vết tích một dải giọt nước dài, khiến cô ta nghĩ đến khi giết người ở căn hộ B hình như cũng là cảnh tượng như vậy.
Chỉ là dù che mưa đổi thành chủy thủ, giọt mưa biến thành giọt máu.
Lúc cắm chìa khóa và cửa căn hộ A và xoay, Ngô Hiếu Ngọc quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Cạch một tiếng, cửa bị đẩy ra, cô ta thu lại tầm mắt, bước chân đi vào huyền quan, trong nháy mắt đóng cửa phòng lại, trên gương mặt cô ta lộ ra nụ cười hài lòng.
Cô ta bước nhanh đến bên cửa sổ, quan sát cơn mưa như trút nước ngoài kia, những tia mưa rơi xuống cắt thế giới này thành vô số đường.
Xuyên qua khe hở của các tòa nhà, cô ta thấp thoáng có thể nhìn thấy biển trong màn mưa mù phía xa.
Nhắm mắt, đẩy cửa sổ, mặc cho cơn mưa bụi mát lạnh hắt lên mặt, bầu không khí lạnh lẽo luồn vào trong khoang mũi, lỗ chân lông co lại, cả người đầu phấn chấn tinh thần hơn.
Cô ta lại mở mắt, tươi cười lộ rõ trên mặt.
Đợi một lúc, Ngô Hiếu Ngọc đóng cửa sổ lại và đi đến trước huyền quan, đặt tượng Quan Công trên mặt đất, sau đó ngồi xổm châm hương và bái lạy.
Hương khói lượn lờ bay lên, thi thoảng thuận theo gió mà trôi đi, vẽ ra những đường cong khoan thai mờ mịt.
Ngô Hiếu Ngọc ngồi xếp bằng trên đất, nhìn khói hương lượn lờ trong căn phòng, thật là thơm.
…
Khi Tam Phúc lại đi vào phòng thẩm vấn và đối diện với Ngô Hiếu Ngọc, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, giấu đi cảm xúc, chỉ để lộ ra dáng vẻ uy nghiêm.
Ngô Hiếu Ngọc thì lại có hơi bất an, tính phát triển của sự việc không giống trong tưởng tượng của cô ta cho lắm.
Một khắc trước đó cô ta còn chìm đắm trong niềm vui sướng của thắng lợi, một khắc sau đã lại bị triệu tập về phòng thẩm vấn…
Cô ta đoán phía cảnh sát không phải ngu hết cả với nhau, có lẽ đã tra ra được đến đầu cô ta nhưng hoàn toàn không ngờ phía cảnh sát sẽ lại dẫn cô ta đến phòng thẩm vấn tiếp, hai lần thẩm vấn như vậy, nghi ngờ tập trung lên người cô ta cũng quá không bình thường.
Nhưng rõ ràng cô ta đã che giấu rất tốt, áo dính máu, găng tay dính máu và bọc giày đều đã bị đốt thành tro, trên quần áo tuyệt đối không dính dù chỉ là một chút ít máu, hơn nữa cô ta còn nghiêm túc giặt qua bộ quần áo đó của mình, ngay cả cái áo măng tô cũng đã giặt qua, cho dù có vết máu cũng không có khả năng còn xét nghiệm ra được gì.
Hung khí cũng được cô ta giấu rất kỹ, tại sao phía cảnh sát vẫn còn nghi ngờ cô ta?
Mỗi năm Hương Giang có nhiều vụ án chưa được giải quyết, án treo, án oan như vậy, cũng không có khả năng đến chỗ cô ta vừa vặn mỗi một thám tử đều tinh lực tràn trề, liệu việc như thần chứ?
Ngô Hiếu Ngọc ngồi vững vàng đối diện với bàn thẩm vấn, lần này, cô ta quyết định không nói gì hết, nếu tình hình nghiêm trọng vậy thì mời luật sư, dù sao tiền mua nhà cũng tiết kiệm được rất nhiều, mời luật sư chỉ sợ cũng vẫn còn dư.
Nghĩ đến đây, cô ta lại ổn định tinh thần, lộ ra vẻ bất mãn trừng mắt nhìn cảnh sát Đàm Tam Phúc, không phối hợp như đã có tính toán sẵn trong lòng.
Dịch Gia Di đứng bên ngoài cửa sổ nhỏ phòng thẩm vấn, nhìn chằm chằm vào Ngô Hiếu Ngọc.
Sát thủ “lớn mạnh” vô cùng máu lạnh khi ở trước mặt những sinh mạng vô tội, lúc này lại giống như không có việc gì ngồi ở đây. Có một vài hung thủ cho dù giết chết kẻ thù cũng vẫn phải gánh chịu sự lên án của đạo đức và đau khổ lớn lao, tại sao Ngô Hiếu Ngọc rõ ràng đã giết người vô tội mà vẫn có thể bình tĩnh thản nhiên như thế?
Lương Thư Nhạc có sự cảm khái như vậy, cũng không nhịn được mà nói ra.
Từ Thiếu Uy quay đầu liếc mắt nhìn anh ta, im lặng một lúc rồi nhẹ giọng nói: “Theo quan điểm của cậu, Ngô Hiếu Ngọc là hung thủ, người chết là nạn nhân.
Nhưng trong mắt Ngô Hiếu Ngọc, tất cả cũng không phải như vậy.”
“Vậy thì là gì?” Lương Thư Nhạc nhíu mày khó hiểu.