Chương 876: Án ma nữ - Kết 2
Từ Thiếu Uy lại liếc mắt nhìn anh ta, dường như không muốn trả lời câu hỏi này cho lắm, nhưng chần chừ vài giây rồi vẫn đáp: “Cô ta đủ cố gắng, học hỏi, làm việc, dùng hết toàn sức, tại sao vẫn không có nổi một chút cơ hội để thở?
Càng nhạy cảm có thể cảm giác được sự chênh lệch trong thế giới này, càng khó chấp nhận sau khi mình liều mạng phấn đấu, ép khô máu, hết sức lực mà hạnh phúc vẫn xa không với tới, chỗ nghỉ chân trong mơ lại càng không có khả năng có được.
Mà một vài người khác, rõ ràng chẳng làm gì cả mà vẫn có thể dễ dàng có được tất cả những thứ mà cô ta không thể tiếp xúc đến được từ khi sinh ra một cách thảnh thơi nhàn nhã, cũng dùng sự kiêu căng ở tít trên cao để khinh thường sự nghèo túng và quẫn bách của cô ta.
Trong thế giới của cô ta, cô ta mới là nạn nhân hèn mọn bị đánh giết đến không có chỗ nào trốn.”
Dịch Gia Di nghe được lời này của Từ Thiếu Uy lại quay đầu dời tầm nhìn về phía anh ta.
Lần đầu tiên cô nghe thấy anh ta làm phân tích tâm lý về hung thủ, thám tử mới xưa nay ít nói này lại có thể phân tích Ngô Hiếu Học một cách sâu sắc như thế.
Phải rồi, như vậy thì làm sao Ngô Hiếu Ngọc có thể cảm thấy áy náy và tự trách được?
Cô ta cảm thấy đều là xã hội nợ cô ta, là xã hội ép cô ta, trong lòng cô ta có một lá cờ to thuộc về mình, gió thổi không bay, chống đỡ thế giới tinh thần của mình đến sóng yên biển lặng.
Dịch Gia Di thở dài một tiếng, quay đầu vòng đến cửa phòng thẩm vấn rồi đẩy cửa bước vào.
Lương Thư Nhạc đứng bên cạnh cửa một chiều, vẫn cảm thấy khó hiểu: “Nhưng cô ta không thể mua một căn nhà rẻ hơn hay sao? Ở Thâm Thủy Phụ có một vài căn nhà trọ cũng rất tốt, mức giảm giá sau khi Vĩ Lệ Kim Huy biến thành hung trạch cũng đủ để mua một căn nhà nhỏ ở Thâm Thủy Phụ rồi đi? Cô ta có công việc ổn định còn có thể tới ngân hàng vay vốn…”
“Dựa vào cái gì?” Từ Thiếu Uy nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Lương Thư Nhạc mang theo vài phần lạnh lùng: “Dựa vào cái gì người đã cố hết sức mình chỉ có thể ở trong một căn nhà cũ tồi tàn?
Dựa vào cái gì cô ta không thể sở hữu một căn nhà nhìn ra biển?
Chỉ thiếu một chút là cô ta có thể mua được căn nhà đó, nhưng cứ cố tình không được. Giới bất động sản sẽ không bao giờ để cậu thoải mái mua được nhà, bọn họ sẽ phải ép đến một xu tiền cuối cùng trong ví của cậu.
Sao hả? Rất nghèo đúng không? Vẫn không mua nổi đúng không? Vậy thì bán máu đi! Bán thận đi!
Ở trong mắt người có tiền, cậu cho rằng cậu chính là người sao? Người khác quản cậu là một người có máu có thịt, cũng sẽ biết đau khổ và sụp đổ sao?
Tiền đâu!
Cậu xuất thân không tốt, không có một người cha giàu có? Đáng đời cậu chịu khổ.
Cậu chỉ là một con trâu con ngựa có giá trị có thể bóc lột, bị những người có tiền kia nắm trong tay, ép ra nước ra bã, có hiểu không?”
Dựa vào cái gì mấy người giàu có kia không ép khô bạn đến một giọt máu cuối cùng thì không buông tay, ép bạn đến mất hết nhiệt huyết, cảm giác được tuyệt vọng, không cần phải trả giá nữa?
“…” Lương Thư Nhạc trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy Từ sư huynh trước mặt quá mức hận đời, cứ cố tình nhất thời lại không tổ chức ra được lời phản bác cần thiết.
Từ Thiếu Uy trợn mắt nhíu mày, khóe mắt thấy bên cạnh không có người khác, Dịch Gia Di cũng đã sớm bước vào trong phòng thẩm vấn, mới lặng lẽ thở ra một hơi.
Anh ta nhéo mi tâm với vẻ ảo não, xin lỗi Lương Thư Nhạc: “Sorry, cậu cứ coi như tôi chưa nói gì đi…”
Lương Thư Nhạc nuốt khan một tiếng, yên lặng rất lâu rồi lặng lẽ giơ tay, vỗ nhẹ lên lưng Từ Thiếu Uy.
…
Dịch Gia Di bước vào phòng thẩm vấn, đứng ở cửa quan sát Ngô Hiếu Ngọc.
Hung thủ bị vặn hỏi ngẩng đầu lên đối diện với Dịch Gia Di.
“Cho dù không tìm được hung khí, nhưng bây giờ vẫn có thể phán cô tội mưu sát. Ngô Hiếu Ngọc, cho dù là thế nào thì chuyện cô mưu sát bốn người là việc không thể phản bác.” Dịch Gia Di dựa lên cửa phòng thẩm vấn.
Ngô Hiếu Ngọc ngửa đầu ra sau, vẫn là bộ dáng không đụng tường nam sẽ không quay đầu.
Dịch Gia Di dừng lại vài giây, sau đó nhẹ giọng nói: “Trong hai ngày tiếp theo, chúng tôi sẽ thay phiên thức cùng cô, trừ phi cô nhận tội, khai ra hung khí bị giấu ở nơi nào.