Chương 877: Án ma nữ - Kết 3
Sau đó cô sẽ bị tạm giam đợi thẩm vấn, chúng tôi sẽ giao bằng chứng lên sở tư pháp, trước khi đợi phiên tòa mở ra, cô sẽ phải chịu đựng ánh mắt coi thường của quản ngục. Vì đến cuối cùng cô vẫn không nhận tội, là một ác nhân không chịu hối cải cố chấp nhất. Ngay cả bạn tù cùng phòng cũng sẽ khinh thường cô, còn có khả năng nhân lúc quản ngục không chú ý mà bắt nạt cô, vì loại người vẫn không chịu khai ra bằng chứng vô cùng xác thực, không phối hợp với cảnh sát tìm án phạt nhẹ hơn như cô, ở trong mắt những tội phạm khác chính là đồ ngu xuẩn đạo đức thấp.
Mọi người chung quy cũng sẽ không khách sáo với thứ ngu dốt mà mình coi thường cho lắm đâu nhỉ?
Tuy rằng đạo đức của những tội phạm khác cũng chưa chắc đã cao thượng, nhưng bọn họ chắc hẳn sẽ rất vui lòng thông qua lên án cô để thể hiện sự cao thượng của mình.
Cô có biết các tội phạm sẽ dùng cách gì để lên án cô không?”
Phía cảnh sát không thể nghiêm hình bức cung, giữa các tù nhân không thể ẩu đả, nhưng cũng không thể ngay cả coi thường nghi phạm mà cũng không cho chứ?
Dịch Gia Di khoanh tay liếc nhìn Ngô Hiếu Ngọc, trong mắt lạnh như băng, giống như khi Ngô Hiếu Ngọc giết người lúc trước.
“Con đường tiếp sau đây, tự cô chọn đi.
Phối hợp với cảnh sát, thúc đẩy công tác mở phiên tòa thuận lợi hơn một chút, vậy cô cũng sớm ngày được giải thoát. Án phạt được giảm, bắt đầu cuộc sống mới trong ngục giam, tuy rằng mất đi tự do nhưng chí ít cũng thanh thản hơn một chút.
Hoặc là tử hình, cũng có thể bớt chịu sự tra tấn thể xác và tinh thần trước khi chết.”
“…” Vẻ mặt của Ngô Hiếu Ngọc nặng nề, nhưng sau khi im lặng vài giây vẫn mạnh miệng nói: “Madam, tôi không giết người, mấy bằng chứng như sợi len trên quần áo của tôi được phát hiện trên xe đẩy em bé gì đó không phải là cảnh sát vì muốn nhanh chóng phá được án mà cố tình hãm hại tôi đấy chứ?”
“Phía cảnh sát vì đưa cô vào nhà giam mà mạo hiểm chôn vùi sự nghiệp và cuộc đời của mình chỉ để hãm hại cô?” Dịch Gia Di nhếch khóe môi: “Cô xứng sao?”
Cả người Tam Phúc dựa lên lưng ghế, cười phì một tiếng khinh miệt, Ngô Hiếu Ngọc chợt nhíu mày lại.
“Quản lý kinh doanh bán nhà cho cô không nói với cô đâu nhỉ? Khi chúng tôi thẩm vấn anh ta một lần nữa, anh ta nói cô đã từng lấy lý do ‘mua nhà phải gần phú mà ở, nhất định phải hiểu hàng xóm có hòa thuận và phú quý hay không’ để hỏi anh ta hàng xóm làm nghề gì. Quản lý kinh doanh nhớ rất rõ, anh ta đã kể với cô về công ty và nam chủ nhà căn hộ B đang làm, và cả nội dung mà đối phương phụ trách.”
Dịch Gia Di đã xem qua khẩu cung của rất nhiều người mà hôm qua Phương Trấn Nhạc dẫn đội đi thu thập được, một xấp dày cộp, anh Nhạc đã cố hết sức trong khoảng thời gian ngắn nhất lấy được nhiều manh mối nhất.
“Người đàn ông mà cô xem mắt từ nửa tháng trước vừa vặn lại là đồng nghiệp của Lưu Lập Sinh, cô và người đó quen nhau bảy ngày, gần như trưa và tối hôm nào cũng cùng nhau đi ăn cơm, thẳng đến khi biết được đối phương sẽ hợp tác với Lưu Lập Sinh tới Nhật Bản công tác, cô mới dùng lý do đôi bên không thích hợp, từ đó chặt đứt quan hệ với đối phương.
Cô lại là đối tượng đã từng xem mắt thất bại của đồng nghiệp của Lưu Lập Sinh, mối quan hệ gian trá như vậy, cô cảm thấy phía cảnh sát không mò ra được sao?
Đáng tiếc, phía cảnh sát không những mò ra được mà còn tập trung được khẩu cung. Anh Vương nói cô quả thật đã tỏ ra quan tâm một cách không hợp tình hợp lý đối với thông tin về Lưu Lập Sinh.
Ngô Hiếu Ngọc, ở trên tòa, bản khẩu cung này của anh Vương có thể khiến động cơ gây án của cô càng có sức thuyết phục hơn đấy.”
Nói xong, Dịch Gia Di dùng sức vỗ tập văn kiện trong tay, phát ra một tiếng “bộp.”
Ngô Hiếu Ngọc vô thức rụt vai cùng với một tiếng “bộp” đó, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt ban đầu, đè nén tâm trạng nhìn thẳng vào Dịch Gia Di, không chịu tránh tầm nhìn đi.
“Trong lịch sử máy tính ở công ty cô cho thấy cô đã nghiên cứu qua cách sử dụng chủy thủ, liệu có xuất hiện tình trạng dao cắm vào trong thịt không rút ra được không, liệu có cần chọn loại dao có máng máu để thuận tiện đâm hơn không.
Cô còn tới nhà sách tra tìm một vài quyển sách chuyên ngành, trong đó bao gồm cả nội dung liên quan đến xét nghiệm vết máu. Tôi đoán cô muốn biết khi mình giết người rốt cuộc phải phòng hộ đến mức độ nào mới có thể tránh thoát được xét nghiệm của bộ phận giám định đi?