Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 878 - Chương 878 - Án Ma Nữ - Kết 4

Chương 878 - Án ma nữ - Kết 4
Chương 878 - Án ma nữ - Kết 4

Chương 878: Án ma nữ - Kết 4

Đáng tiếc, cô làm càng nhiều thì dấu vết để lại cũng càng nhiều.

Nhà cô và công ty gần nhau, tiệm sách có sách liên quan cũng chỉ có mỗi một tiệm, bởi vì loại sách này ở trong tiệm cũng không có bao nhiêu người đọc cho nên phía sau khu vực mà cô đứng gần như không có người đi qua. Các đồng nghiệp ở bộ phận giám định đã thu thập được dấu vân tay của cô trên giá sách và mấy quyển sách… Nếu cho các kỹ thuật viên đủ thời gian, bọn họ thậm chí còn có thể kiểm tra sàng lọc thông qua dấu vân tay trên mỗi một trang sách để biết cô cụ thể đã đọc qua trang nào.”

Dịch Gia Di nở nụ cười, nói một cách rất vui vẻ: “Mấy bằng chứng này ở trên tòa có thể thuyết phục bồi thẩm đoàn: Trước khi cô giết người đã lên kế hoạch vô cùng chi tiết. Cô giết người không có thành phần kích động, cô lý trí và máu lạnh, là một hung thủ đáng sợ nhất định phải xử phạt nặng.”

Hai tay Ngô Hiếu Ngọc vô thức siết lại trên mặt bàn, răng cắn vào môi, cắn đến mức môi trắng bệch.

Dịch Gia Di nâng mắt lên nhìn cô ta, lật mở nhiều manh mối hơn mà anh Nhạc đã thu thập được, có manh mối hữu dụng đã thu thập được, cô càng bình tĩnh giới thiệu cho Ngô Hiếu Ngọc, khiến nó trở thành búa tạ đủ để đè bẹp đối phương.

Cũng có một vài công tác không có hiệu quả, không thu thập được bất cứ bằng chứng gì, sau khi Dịch Gia Di đọc xong, cảm giác được sự cố gắng và vất vả của anh Nhạc khi dẫn mọi người làm việc không ngừng nghỉ, sẽ cảm thấy cảm xúc dâng trào, khi mở miệng gây áp lực lên Ngô Hiếu Ngọc, giọng điệu càng kiên định và càng có lực uy hiếp hơn.

Mỗi một bằng chứng đè lên Ngô Hiếu Ngọc, cuối cùng cũng khiến đối phương như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Một hung thủ như vậy có lẽ sẽ không áy náy và đau khổ, nhưng chí ít cô ta vẫn sẽ sợ hãi.

Trong phòng họp ở tầng một cục cảnh sát, chú Cửu đẩy cửa đi vào.

Lưu Lập Sinh vẫn luôn ngồi đợi ở đây bước đến cửa đón, hai con mắt bắt đầu hõm xuống kia có hơi đục ngầu, nhìn thẳng vào gương mặt của chú Cửu, hỏi: “Cô ta đã khai chưa?”

Chú Cửu gật đầu, đưa cốc nước nóng trong tay mình vào tay Lưu Lập Sinh, ra hiệu cho đối phương ngồi xuống nói chuyện.

Lưu Lập Sinh sững sờ nhận cốc trà sữa, thuận theo sự sắp xếp của chú Cửu ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn tròn hội nghị. Có thế nào anh ta cũng không ngờ được kẻ giết chết vợ và mẹ vợ của mình sẽ là một người lạ mà mình hoàn toàn chưa từng gặp qua bao giờ.

Anh ta ngây người ngồi đó một lúc lâu, lại đột nhiên ngẩng đầu, truy hỏi: “Tại… tại sao cô ta lại làm thế?”

Chú Cửu nuốt khan một tiếng, đám hậu sinh kia đều không muốn đi gặp người nhà nạn nhân, người nào nghe nói phải đi thông báo cho Lưu Lập Sinh cũng đều chạy còn nhanh hơn chó, cứ cố tình một người già như ông ta phản ứng chậm chạp, phải gánh lấy công việc này.

Ông ta dời tầm nhìn đi, không muốn nhìn gương mặt đã trải qua đủ tai ương đó của Lưu Lập Sinh, chần chừ vài giây mới khó khăn nói ra nguyên nhân Ngô Hiếu Ngọc giết hại ba người thân nhất của Lưu Lập Sinh và một người giúp việc.

Từ đầu đến cuối Lưu Lập Sinh đều cúi đầu nghe, chỉ có bả vai càng run càng dữ dội.

Một tay đặt trên đầu gối của anh ta siết lại thành quyền, càng siết càng chặt. Bàn tay đặt trên bàn cầm cốc trà sữa cuối cùng cũng không thể khống chế được nữa, “rốp” một tiếng, cốc trà sữa bằng giấy bị bóp chặt, trà sữa nóng trào ra tay, nóng đến mức mu bàn tay đỏ lên mà vẫn không có phản ứng gì.

Chú Cửu ôi một tiếng, đứng bật dậy vội vàng lấy một chai nước suối đổ lên tay đối phương để giảm nhiệt.

“Anh Lưu, xin hãy nén bi thương…”

Chú Cửu im lặng, cầm chai nước suối đứng bên bàn, nhìn Lưu Lập Sinh đã không thể ngồi được nữa mà trượt từ trên ghế ngã xuống đất.

Chú Cửu ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái đèn trên trần văn phòng, kiềm chế cảm xúc của mình.

Lưu Lập Sinh ngồi dựa vào chân bàn, anh ta cũng muốn kiềm chế giống như chú Cửu, nhưng có cố thế nào cũng không dằn lại được dù chỉ một chút ít cảm giác đau khổ.

Anh ta ôm mặt gào khóc tức tưởi.

Hai chân vừa run lên một cách mất khống chế, một người có thể diện đã từng mặc tây trang đi giày da lại giống như động vật trút ra sụp đổ và đau đớn của anh ta.

Anh ta không hiểu, anh ta không có cách nào chấp nhận.

Bình Luận (0)
Comment