Chương 879: Án ma nữ - Kết 5
Trong phòng thẩm vấn, trải qua nhiều vòng thẩm vấn mệt mỏi liên tiếp, cuối cùng Ngô Hiếu Ngọc đã nói ra nơi cô ta giấu hung khí.
Dịch Gia Di lập tức sắp xếp cho Tam Phúc ra ngoài dẫn người đi tìm hung khí, trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại Dịch Gia Di và Ngô Hiếu Ngọc đối diện với nhau.
Sau vài lần hít thở, Dịch Gia Di vòng qua bàn đi đến bên cạnh Ngô Hiếu Ngọc, cúi đầu hòng muốn nhìn thấy cho dù chỉ một chút vẻ hối hận trên mặt cô ta, nhưng lại không có.
Đối phương chỉ có phiền muộn và hận thù của kẻ thất bại.
Dịch Gia Di nghiến răng, lại giằng co với Ngô Hiếu Ngọc mười mấy giây, đột nhiên cúi người, sáp đến bên tai đối phương, thấp giọng nói: “Trước khi bà Lưu bị giết, có phải đã hỏi người giúp việc một câu: Cassi, là ai thế? Phải không?”
Đôi mày của Ngô Hiếu Ngọc chợt nhướng cao, trợn mắt quay đầu nhìn Dịch Gia Di.
“Khi cô vào cửa, câu hỏi nhắm vào Cassi có phải chính là ‘Chào cô, năm mới gần đến rồi, ở đây có một món quà cảm ơn do quản lý gửi biếu để cảm ơn sự ủng hộ của hộ gia đình đối với quản lý’ đúng không?” Cô ghé sát bên tai Ngô Hiếu Ngọc, giọng rất thấp, thấp đến mức máy quay trong phòng thẩm vấn hoàn toàn không ghi âm lại được, nhưng cô vẫn nói rất chậm, chậm đến mức Ngô Hiếu Ngọc có thể nghe được rõ ràng.
Tất cả mọi chuyện trong dòng chảy hình ảnh, cô đã nhìn quá nhiều lần rồi, ngay cả trong mơ cũng không ngừng lặp lại.
Câu nói mà Ngô Hiếu Ngọc đã từng nói, và câu hỏi của bà Lưu, cô đã sớm học thuộc lòng rồi.
Cho dù một chữ, một giọng điệu cũng sẽ không miêu tả sai.
Nhìn thấy ánh mắt của Ngô Hiếu Ngọc từ hờ hững đến sợ hãi, Dịch Gia Di biết lòng tin của một người theo chủ nghĩa duy vật không tin quỷ thần đã hoàn toàn bị cô đánh nát.
Đây chính là thứ cô muốn.
Nếu như Ngô Hiếu Ngọc không biết áy náy thì chí ít cũng nên sợ hãi đi.
“Nghĩ đến cuộc sống tiếp theo phải sống và ngày tháng dài đằng đẵng sau cái chết đi.” Dịch Gia Di để lại một câu cuối cùng.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua bả vai của Ngô Hiếu Ngọc, sau khi gật đầu với vị trí bả vai của đối phương, Dịch Gia Di bước ra khỏi phòng thẩm vấn mà không hề quay đầu lại.
Chỉ để lại Ngô Hiếu Ngọc vừa không ngừng giơ tay sờ bả vai mình, vừa ngồi trên ghế không ngừng quay người nhìn ra sau với vẻ sợ hãi.
“Dẫn cô ta đi làm thủ tục tạm giam chờ xét xử đi.” Dịch Gia Di nói với Lương Thư Nhạc đứng bên ngoài cửa.
“Cô ta…” Lương Thư Nhạc chỉ vào Ngô Hiếu Ngọc đột nhiên phát điên trong phòng thẩm vấn.
“Cô ta không sao, tinh thần rất bình thường, đủ để gánh vác toàn bộ hình phạt mà cô ta đã phạm phải.” Dịch Gia Di hít một hơi thật sâu, bước vài bước ra khỏi khu công cộng phòng thẩm vấn.
Sau khi vòng về văn phòng tổ B, cô đứng bên cạnh bàn làm việc của mình, đẩy cửa sổ ra, mặc cho gió mưa hắt vào mặt cũng không cảm thấy lạnh, mà chỉ cảm thấy khoan khoái.
…
Sẩm tối, cuối cùng cơn mưa đã rơi rất lâu cũng dừng lại.
Trong căn phòng trống không của căn hộ A, tầng mười hai, tòa sáu, ánh trời chiều len lỏi vào trong, chiếu lên bức tượng Quan Công nhỏ.
Vàng sáng hơi lóe lên, nước sơn vàng tại mắt của pho tượng phản quang giống như Quan Công nhắm mắt.
…
Hung khí sa lưới, được đưa nguyên vẹn tới phòng xét nghiệm của bộ phận giám định và đơn báo cáo xét nghiệm chính xác đã có, tất cả đều đã kết thúc rồi.
Cho dù đột nhiên Ngô Hiếu Ngọc phản cung lật lọng thì cũng đã không kịp nữa.
Lưu Gia Minh viết báo cáo kết án, Tam Phúc và Từ Thiếu Uy sắp xếp toàn bộ đơn xét nghiệm, chú Cửu thì dẫn Gary đi đóng văn kiện toàn bộ khẩu cung, dựa theo yêu cầu của Dịch Gia Di, toàn bộ công việc đều được thúc đẩy mạnh đâu ra đấy.
Sau khi Phương Trấn Nhạc cầm được toàn bộ văn kiện mà Dịch Gia Di đã xét duyệt và chỉnh sửa lại, gần như không cần bổ sung thêm gì nữa mà trực tiếp viết ý kiến kết án lên, tiếp đó giao cho sở tư pháp là OK.
Nghe nói văn kiện mà tổ B trình lên cho sở tư pháp bị trả về, sau khi bổ sung lại chuỗi logic và báo cáo bằng chứng, Phương Trấn Nhạc đặc biệt tạo ra một cơ hội tình cờ gặp giám sát Chương Phong của tổ A, không thể thiếu muốn cảm thụ sự ngưỡng mộ và ghen tỵ của giám sát Chương, áo gấm đi đêm thì không có khả năng, nhưng loại chuyện khoe khoang này ít nhiều vẫn khá là đã.