Chương 890: Án giết người bằng súng ở đường Phúc Vinh 2
Trở về ngõ nhỏ mà mình thuê nhà, liếc mắt nhìn đằng trước chính là con ngõ bẩn thôi rồi, gần như mỗi sáng đều sẽ có con ma men mới nôn mửa ở đây và rác thải chất đống, các cụ già trong các hộ gia đình không chê bẩn sợ thôi, vẫn phơi quần áo trên cái giá nhô ra khỏi cửa sổ mấy mét để phơi quần áo vào những ngày không mưa, che phủ con ngõ vốn đã không lọt ánh sáng càng thêm âm u.
Anh ta vừa nhấc chân bước vào, đi lên cầu thang chất đầy tạp vật và phế liệu, lòng bàn tay đè lên tay vịn, im lên một dấu vân tay rõ ràng.
Nghĩ đến lời càm ràm và chửi mắng của ông chủ nhà trọ, đột nhiên lồng ngực anh ta nóng rực lên, không còn phiền muộn và e ngại của trước kia nữa, vậy mà lại có hơi mong chờ…
Anh ta nắm chặt khẩu súng trong túi quần, chợt quay phắt người lại chạy ra khỏi hành lang, rồi chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
Anh ta phá lệ móc sạch tiền túi ra chơi gái.
Khi kéo quần lên, Lâu Phụng sờ được cái thứ bằng sắt trong túi của anh ta, hỏi anh ta là gì, một cảm xúc xa lạ nào đó trong cơ thể anh ta đột nhiên thức tỉnh, lần đầu tiên trong cuộc đời anh ta đánh người khác.
Một cước đá bay Lâu Phụng đi, anh ta mất kiên nhẫn lẩm bẩm: “Liên quan mẹ gì đến mày!”
Đi ra khỏi căn nhà nhỏ bé của Lâu Phụng, anh ta băng qua ngõ nhỏ, đột nhiên cảm thấy lồng ngực trống trải, cơn giận vô hạn đều tiêu hết sạch, trong cổ họng lại phát ra những tiếng cười, các hộ gia đình bên ngõ đẩy cửa sổ ra chửi anh ta nhiễu sự, nhưng anh ta lại ngẩng đầu cao đầu lớn tiếng chửi lại.
Chưa bao giờ từng sảng khoái như thế.
…
Hôm tết Nguyên Đán ấy, tiếng anh ta nghe pháo hoa pháo trúc đầy thành phố.
“Đùng!”
“Đùng đùng đùng!”
“Vút… đùng!”
Tiếng vang lớn lẫn trong pháo hoa nổ tung trên đỉnh đầu, bên dưới những mái hiên chật hẹp đến ngay cả trời cũng khó mà nhìn thấy ở Thâm Thủy Phụ lại có thể nhìn thấy pháo hoa sáng rực.
Tiền Quý Bang bám lên cửa sổ nhỏ giống như cái cửa lồng, nghiêng đầu nhìn một vệt sáng lóe lên trên bầu trời, nghe thấy khi ông chủ nhà trọ ở ngoài cửa nói chuyện với các hộ gia đình khác oán trách không ngừng về anh ta, anh ta lại không nhịn được mà tưởng tượng cái thứ trong túi đè lên huyệt thái dương của ông chủ nhà, bằng một tiếng giống như pháo hoa nổ vang, đầu nổ tung và sẽ không còn ai giơ tay đòi tiền của anh ta nữa.
Thế giới trẻ nên yên tĩnh hơn, anh ta cũng thoải mái hơn.
Ngã người lên chiếc giường đơn chiếm ba phần bốn căn nhà nhỏ bé, lần đầu tiên anh ta ảo tưởng đến việc mình sở hữu sức mạnh vô thượng, có được tài phú, phụ nữ, nhà sang, xe xịn, muốn có gì thì có cái đó.
…
Trong một tuần sau tết Nguyên Đán, “Bang đầu câu” trên đường Phúc Vinh nợ năm đơn của cửa hàng, nợ chín đơn của quán mì Tiểu Cát, mua tám tờ vé số, nợ hai đơn ở quán điện tử Long Phúc….
Mọi người đều nói Bang đầu câu trước đây cúp đuôi mà sống hình như đã thay đổi thành người khác, không chỉ đi đường sẽ ngẩng đầu nhìn người mà còn dám ghi nợ.
Nếu như ai dám đòi nợ anh ta giống như trước đây, vậy lời mà anh ta chửi người còn khó nghe hơn cả tên du côn đầu đường xó chợ nhất.
Bang đầu câu không hề phát tài, làm công ngắn hạn đơn được đơn mất kiếm tiền nhưng vẫn nghèo như thế, tại sao đột nhiên anh ta lại thay đổi? Không phải sắp phát điên rồi đấy chứ?
Không hiểu.
Bọn họ không có ai là bạn của Bang đầu câu cả, thậm chí ngay cả Bang đầu câu rốt cuộc là Bang gì cũng quên luôn, chỉ nhớ đây là một người bé nhỏ không đáng kể đến nhất ở trong khu vực này.
Anh ta nhỏ bé đến mức cuộc thảo luận của mọi người đối với sự thay đổi của anh ta cũng chỉ ở vài câu đó, ngoại trừ chửi anh ta lúc đòi nợ ra thì cũng không có người nào quan tâm anh ta đã xảy ra chuyện gì.
Vì thế, ngay cả khi người này càng ngày càng hung hăng, hàng xóm láng giềng đều để vào trong mắt nhưng dần dần cũng quen, và rồi trở nên tê liệt.
Sau này, ông chủ nhà trọ tòa số ba đường Phúc Vinh đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, hôm nay có rất nhiều cảnh sát tới.
Nghe nói là nửa đêm đột nhiên có người lẻn vào nhà bắn chết, còn có người nói nghe được tiếng súng… cũng có khả năng chỉ là một vài tiếng va chạm.
Là ai giết chứ?