Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 889 - Chương 889 - Án Giết Người Bằng Súng Ở Đường Phúc Vinh 1

Chương 889 - Án giết người bằng súng ở đường Phúc Vinh 1
Chương 889 - Án giết người bằng súng ở đường Phúc Vinh 1

Chương 889: Án giết người bằng súng ở đường Phúc Vinh 1

Tội ác đang nảy sinh, ẩn núp trong bóng tối chờ đợi thời cơ.

Tiền Quý Bang xách các loại túi lớn đựng đồ ăn nhanh, lúc gãi đầu khuỷu tay bất cẩn va vào đầu người đi đường bên cạnh, đối phương lập tức quay đầu chửi mắng, Tiền Quý Bang vội vàng xin lỗi.

Đối phương lại khinh khỉnh chửi một câu, phủi thứ dơ bẩn hoàn toàn không hề tồn tại trên đầu đi với vẻ ghét bỏ, rồi mới sải bước chui vào trong đám người, biến mất không thấy nữa.

Tiền Quý Bang nhìn chằm chằm vào hướng rời đi của người kia, trong lồng ngực nghẹn uất nhưng đã bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất để chửi lại đối phương. Anh ta phì một tiếng đốt vía, đi thêm vài bước lại trông thấy đứa trẻ mơ mộng được ăn bánh trước hàng bánh tổ yến.

Không biết bị chạm đến dây thần kinh nào mà anh ta thò tay vào trong túi, vậy mà lại muốn móc tiền ra mua một cái bánh cho đứa trẻ. Nhưng ngón tay vừa chạm đến tiền trong túi, nghĩ đến tiền của mình ít đến mức ngay cả cái ví cũng không cần mua là lại chần chừ.

Người chủ bán bánh thấy Tiền Quý Bang và đứa trẻ cùng nhau đứng trước quầy hàng, một người đàn ông to lớn như vậy chắn đường lại chắn khách, nên lập tức đuổi người đi ngay: “Có mua không? Không mua thì đừng cản trở người ta làm ăn.”

Mặt Tiền Quý Bang nóng bừng, vội vàng nhấc chân tránh đi, sau khi bước được vài bước lại quay đầu về, thấy đứa trẻ bám lên sạp hàng bất động, chỉ đành quay đầu dùng ánh mắt nhìn theo.

Vốn đứa trẻ cũng không có biểu cảm gì nhưng Tiền Quý Bang lại sinh ra một loại quẫn bách thẹn quá hóa giận, quay đầu sải bước rời đi, cũng không dừng lại nữa.

Vòng bảy tám vòng, cuối cùng cũng đến dưới tòa nhà của mình, anh ta đá bay chai rượu không biết là ai bỏ quên ở cửa tòa nhà, người đi đường say rượu phía sau húc mạnh vào lưng anh ta. Anh ta lảo đảo quay người, con ma men và người phụ nữ trong lòng gã quay đầu nhìn bộ dáng xúi quẩy của anh ta, phát ra những tiếng cười khó hiểu.

Tiền Quý Bang lẩm bẩm một câu “đồ lưu manh”, trở về nhà đá bay giày đi, tiện tay ném đồ mua về qua một bên, nhấc nửa bước chân đi lên giường, sau khi ngã người xuống mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, lúc này cửa phòng lại bị gõ vang.

Sau vài phút, Tiền Quý Bang bị ông chủ nhà trọ tới giục trả tiền thuê nhà làm phiền đến không chịu được, chân nam đá chân chiêu chạy ra khỏi phòng, lại va cánh tay vào hành lang chất đầy tạp vật và rác rưởi, cuối cùng anh ta cũng nổi giận, nhấc chân đá mạnh lên một chiếc xe đạp cũ kia.

Leng keng loảng xoảng vang lên, trong lòng hơi hả hê.

Không có nơi nào để đi, chỉ đành nhàm chán đi dạo.

Thi thoảng băng qua một ngõ tối khuất nẻo, ngẩng đầu không nhìn thấy trời, rác rưởi thì ở khắp nơi và mùi thối bốc lên nồng nặc.

Tiền Quý Bang bịt mũi, vừa đi vừa dùng chân đá bay rác rưởi chặn đường, vài con mèo hoang nhỏ bị kinh động, sau khi chạy xa vẫn không quên quay đầu nhe răng kêu ầm lên.

Một thứ khiến cảm giác chân kỳ quái đã thu hút sự chú ý của Tiền Quý Bang, anh ta cúi người lại gần mới nhìn rõ vật đó, vậy mà lại là một khẩu súng đồ chơi.

Anh ta cười một tiếng, nhặt đồ chơi lên, dùng áo khoác lau sạch vết bẩn trên khẩu súng.

Bước ra khỏi ngõ tối, vòng qua mấy ngã rẽ, giẫm lên bậc thềm vài cấp mới đến con đường có ánh đèn. Dưới ánh đèn, món đồ chơi sở hữu một loại cảm giác không giống bình thường, ước lượng một chút, trong lòng Tiền Quý Bang chợt sinh ra một thứ cảm giác kỳ quái.

Đột nhiên nghe thấy tiếng người dần lại gần, anh ta luống cuống tay chân nhét “khẩu súng đồ chơi” vào túi quần, tim đập như trống.

Mấy ngày tiếp theo đó, Tiền Quý Bang hiếm khi đi vào tiệm sách, đọc một vài quyển sách có liên quan. Lại đi tới tiệm thu hình xem hai bộ phim đấu súng.

Khi rời khỏi tiệm thu hình, anh ta có hơi hoảng hốt.

Bất cẩn va vào người đi đường, ngay khi đối phương quay đầu chửi mắng, anh ta nắm chặt cái thứ kim loại trong túi quần.

Lúc băng qua sạp hàng bánh tổ yến, dừng chân lại bị đuổi đi, nhưng anh ta không hề quẫn bách chạy đi mà đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng giằng co với chủ quán bán bánh, thẳng đến khi đối phương lẩm bẩm “không mua cũng không đi…” rồi rời tầm nhìn khỏi anh ta, Tiền Quý Bang mới nhấc chân rời đi.

Mỗi một bước nhấc ra, cái thứ nặng trịch trong túi quần đều sẽ lắc lư qua lại.

Bình Luận (0)
Comment