Chương 888: Trời long đất lở 3
Trong đầu vang lên tiếng ong ong sắc bén, nhiệt huyết dậy sớm để làm việc của Dịch Gia Di đột nhiên nguội lạnh, trái tim trong lồng ngực giống như ngừng đập, tứ chi và cơ thể đều mất đi độ ấm, môi hơi run lên, duy chỉ có hốc mắt là bắt đầu nóng lên.
Trong đầu mình đang im lặng kêu to, còn thân đứng trong phòng giải phẫu lại ngậm chặt môi, không dám phát ra một tiếng kêu nào.
Dịch Gia Di như bị nướng trên lửa rồi chìm vào trong hồ băng, nhưng người trong dòng chảy hình ảnh lại rất thờ ơ, anh ta nhìn thẳng về phía trước, cứng ngắc chưa từng có, không hề do dự mà bóp cò súng một lần nữa.
Tiếng “bằng” thứ hai vang lên, pháo hoa và pháo trúc đồng thời nổ tung, tất cả đều tan biến mất, lóe lên ở phía chân trời trong nháy mắt rồi biến thành tro bụi, biến mất khỏi xung quanh.
Hung thủ chậm rãi buông tay, cũng cúi mắt nhìn xuống, không hề tiến lên xác nhận nạn nhân đã thật sự chết hẳn hay chưa, rất dễ nhận thấy, anh ta vô cùng tự tin về kỹ thuật bắn súng của mình.
Đương nhiên anh ta là một tay súng thiện xạ rồi, chiếc xe di chuyển nhanh ở phía xa mà còn có thể một súng đoạt mạng, trong hồ sơ lý lịch đề cập đến bắn súng, thành tích vẫn luôn là ưu tú. Khi giám sát Khưu Tố San và anh Nhạc chọn trúng anh ta, một mục này cũng thêm điểm.
Dịch Gia Di nhìn chằm chằm vào gương mặt của hung thủ, cho dù đối phương cúi mắt thu lại ánh sáng nhưng cô vẫn quật cường nhìn chằm chằm vào mắt anh ta.
Anh ta đã đồng ý với cô! Anh ta đã nói sau này sẽ không vi phạm điều lệ nội dung của cảnh sát, không còn kích động lung tung nữa!
Rõ ràng anh ta đã đồng ý rồi…
Sao lại là anh?
Sao có thể là anh…
Tại sao lại là anh?
Từ Thiếu Uy!
Từ Thiếu Uy!
Pháo hoa dường như nở rộ trên bầu trời không dứt, Từ Thiếu Uy cúi mắt đứng ở nơi đó bất động.
Sự náo nhiệt của đêm giao thừa rõ ràng rất huyên náo tôn lên bóng tối yên tĩnh và ảm đạm này trở nên càng thêm quỷ mị.
Dòng chảy hình ảnh đột nhiên tản đi, sir Hứa nhẹ nhàng cầm con dao lên, thấp giọng sắp xếp cho trợ lý làm công tác khâu bụng khâu ngực sau đó.
Dịch Gia Di cúi thấp đầu, cắn chặt răng, siết hai nắm tay, cơ bắp cả người đều đang dùng lực khiến cho cơ thể gần như khó mà bị phát hiện ra đang run rẩy, nhưng cũng chỉ có thể hơi run mà thôi. Cô vừa không thể khóc vừa không thể lên tiếng, phải cố hết sức mình giấu đi toàn bộ cảm xúc và những dấu hiệu khách thường của mình.
Cho dù thế giới của cô đang long trời lở đất.
…
Trong ngõ nhỏ ở Thâm Thủy Phụ, mỗi một cửa hàng nhỏ đều đang dốc hết toàn bộ khả năng xâm chiếm khu vực công cộng trong lối đi bộ trong ngõ.
Mỗi một mặt tiền cửa hàng đều dựng lán che mưa, vô số cái lán che mưa liền kề nhau khiến ngõ nhỏ vốn thông thiên biến thành đường hầm kín mít liên miên không dừng, dòng người băng qua nơi đó giống như một đàn kiến chui vào tổ vậy.
Bàn cơm bày trên con đường trước cửa quán, thực khách vây quanh bàn nhỏ ngồi trên ghế xếp nhỏ ăn cơm, người đi đường xách đồ ăn vừa mới mua đi qua, khuỷu tay va vào gáy thực khách một cái, thực khách đang ăn mì suýt chút nữa úp mặt vào tô mì.
Sạp hàng bán gia vị bày từ trong tiệm ra tới ngoài tiệm, cứ hễ có người xuyên qua ngõ đi nhanh hơn một chút, đụng vào sạp hàng gia vị đều sẽ làm hạt tiêu, đại hồi rơi đầy đường…
Rất nhiều người bị hỏi có bất mãn gì về Hương Giang không, đáp án chính là khoảng cách xã giao ở thành phố đang tiếp cận số âm vô hạn.
Trong dòng người dày đặc này, cứ hai người một sẽ va vào nhau cũng thật khiến người bực bội.
Đứa trẻ mặc áo len cũ đứng trước sạp hàng bánh tổ yến mười mấy phút, bị người đi đường xô đi cũng không chịu rời đi.
Thi thoảng nó sẽ chép miệng, giống như đang tưởng tượng mình gặm từng miếng bánh to thật đã, nếm cẩn thận bánh tổ yến, chép miệng xong lại dùng sức hít thật sâu toàn bộ hương thơm của bánh tổ yến trong phạm vi một mét, rồi lộ ra nụ cười thỏa mãn hạnh phúc.
Thật ngon! Thật ngon! Thật ngon quá hu hu…
…