Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 887 - Chương 887 - Trời Long Đất Lở 2

Chương 887 - Trời long đất lở 2
Chương 887 - Trời long đất lở 2

Chương 887: Trời long đất lở 2

“Nghe nói là án giết người bằng súng, ngay cả chuyên gia về súng cũng bị điểm danh, nói cần phải phối hợp với vụ án này điều tra phá án.” Diane cào tóc vài cái, mới sáng vội chạy qua đây, cô ta vẫn chưa kịp trang điểm, cả người trông có hơi bơ phờ, ngược lại hiếm khi tự tại, có thể tùy ý dụi mắt, không cần lo làm nhòe phấn mắt.

“À, tôi vừa đến, vẫn chưa biết tình hình thế nào.” Dịch Gia Di nói xong lại hỏi: “Bằng chứng được đưa đến bộ phận giám định có nhiều không?”

“Hai thi thể, quần áo, bật lửa… của bọn họ, đồ cũng không nhiều. Tôi đã sắp xếp cho kỹ thuật viên xét nghiệm một lần rồi, cụ thể có thể có được manh mối gì không thì tạm thời vẫn chưa rõ. Nhưng nghe nói dấu vân tay và mặt đều đã bị phá hủy hết rồi, hung thủ có năng lực phản trinh sát như vậy, những thứ cuối cùng để lại cho chúng ta… phỏng chừng cũng không lạc quan cho lắm đâu.” Trần Quang Diệu nhún vai.

“Anh Đại Quang Minh biết nhiều quá.” Dịch Gia Di nói với vẻ ngưỡng mộ.

“Buổi sáng nhận được điện thoại của sir Phương tổ các cô, ôi, bị giục tới đây làm việc, suy cho cùng cũng phải hỏi rốt cuộc là tình huống thế nào chứ.” Trần Quang Diệu bĩu môi lắc đầu thở dài, liên tục phàn nàn và phản ảnh.

Dịch Gia Di cười lấy lòng.

Lúc này, lại có hai người nữa đi vào khu làm việc công cộng của bộ phận pháp y, là chú Cửu đã quen dậy sớm và Từ Thiếu Uy tuy rằng ít nói nhưng rất có lòng trong công việc.

Vì thế một nhóm năm người cùng nhau gõ cửa đi vào phòng giải phẫu, sau khi gật đầu ra hiệu với đám người anh Nhạc lại lần lượt đi đến bên cạnh hoặc sau lưng anh.

“Thế nào rồi?” Anh Đại Quang Minh thấp giọng hỏi Phương Trấn Nhạc.

“Vẫn đang giải phẫu thi thể đầu tiên, nguyên nhân tử vong được xác định là vết thương súng sau gáy, một phát chết ngay, khoảng cách không tính là xa, rất chính xác. Thời gian tử vong là trước sau tết Nguyên Đán, vì thi thể ngâm trong nước biển nên bị hủy hoại khá nghiêm trọng, cách cũng khá xa, chỉ có thể xác định là trong một quãng thời gian khá rộng…” Phương Trấn Nhạc thấp giọng đáp lời, tuy rằng là trả lời câu hỏi của anh Đại Quang Minh nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Dịch Gia Di, chú Cửu và Từ Thiếu Uy, rõ ràng cũng đang nói cho các thám tử trong tổ mình nghe.

Chú Cửu gật đầu đáp lời, tỏ vẻ mình đã nghe được, còn Từ Thiếu Uy và Dịch Gia Di thì từ đầu đến cuối mắt đều nhìn về thi thể trên giường giải phẫu, cũng không cho Phương Trấn Nhạc bất cứ phản ứng gì.

“…” Phương Trấn Nhạc hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di vài lần sau đó lại nhìn về phía Từ Thiếu Uy.

Trước đây thấy Dịch Gia Di quan sát thi thể nhiều rồi, sắc mặt sẽ trở nên kém hơn, trong ánh mắt sẽ có rất nhiều cảm xúc sục sôi, nhưng hiếm khi thấy Từ Thiếu Uy sắc mặt cũng trở nên trắng bệch với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy giống cô.

Ngay khi bị kéo vào dòng chảy hình ảnh, trong đầu Dịch Gia Di vẫn đang hồi tưởng lại hình cắt cầm súng mơ hồ nhưng có hơi quen thuộc kia.

Khi chớp mắt cái tiến vào khu tòa nhà bỏ hoang đã lâu đó, đột nhiên bị pháo hoa nổ tung trên bầu trời phía xa làm cho hoa mắt. Hơi híp mắt lại, Dịch Gia Di nôn nóng đi xem người cầm súng sau lưng nạn nhân.

Tư thế cầm súng kiểu tam giác cực kỳ tiêu chuẩn, hai bên trái phải của cơ thể cân bằng, tư thế đứng hơi nghiêng về phía trước có thể triệt tiêu lực phản chấn, hai tay và cơ thể hình thành một hình tam giác. Hai gối hơi khuỵu, hai chân mở ra, khoảng cách và độ rộng vai…

Tư thế như vậy không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp một thời gian dài thì không có khả năng theo bản năng vừa cầm súng đã đứng một cách tiêu chuẩn và tự nhiên được như thế.

Người đàn ông tay dài chân dài, vóc dáng tam giác ngược thon dài và khỏe đẹp, cho dù là khi đứng yên vẫn mang tới cho người một cảm giác mạnh mẽ.

Bóng người quen thuộc, chiếc quần dài bình thường quen thuộc, tư thế đứng cầm súng quen thuộc và chiếc đồng hồ quen thuộc trên cổ tay trái cầm súng…

Mái tóc ngắn gọn gàng, ánh mắt lặng lẽ và lạnh lùng mỗi khi ngây người một mình, môi mím chặt thành đường theo thói quen.

Dịch Gia Di biết mình đã luôn trêu chọc vẻ mặt của anh ta quá nghiêm túc, giống một ông già, không phấn chấn chút nào.

Ở tổ B lâu rồi, hình như anh ta cũng dần dần bớt lộ ra vẻ mặt lạnh lùng như vậy, sẽ chủ động nói chuyện với mọi người, thi thoảng trêu chọc vài câu, tỳ môi lên nắm tay cùng mọi người cười đùa.

Bình Luận (0)
Comment