Chương 886: Trời long đất lở 1
Hai mắt Dịch Gia Di nhìn đăm đăm, sắc mặt thay đổi.
Mọi người tiếp tục phát tán và nói chuyện phiếm về chủ đề này, Từ Thiếu Uy đi cuối cùng đội ngũ hơi cúi mắt. Ánh mắt anh ta vô thức đuổi theo gót chân của Lương Thư Nhạc dao động lúc trước lúc sau.
Ánh trăng rải xuống, mông lung dịu dàng như ngọc, cái bóng kéo dài ra cũng trở nên mơ hồ hẳn.
Từ Thiếu Uy dẫm từng bước chân lên cái bóng bị ánh trăng kéo dài ra của Lương Thư Nhạc, cho dù bước chân đã sải ra rất lớn nhưng vẫn không giẫm đến được.
Giống như dùng lưới đón gió luôn luôn thất bại vậy.
…
Vụ án dùng súng bắn chết người là một đại án vô cùng đặc thù.
Nằm trên giường, Dịch Gia Di càng nghĩ càng cảm thấy khó mà đi vào giấc ngủ.
Tuy rằng án ngón tay bị đứt đến bây giờ vẫn tiến triển thuận lợi, nhưng trên thực tế hiểu biết của Dịch Gia Di về toàn bộ vụ án vẫn chỉ mới tiếp xúc với một góc băng nổi.
Thi thể vẫn chưa bị phát hiện, bây giờ mọi người hoàn toàn không biết nạn nhân chết vì bị súng bắn.
Tuy rằng trong phim truyền hình Hồng Kông súng ống tràn lan, tùy tiện bắn nhau trên đường, súng ngắn Type 54 giống như một cánh tay người, nhưng trên thực tế việc quản chế súng ở Hồng Kông cũng vô cùng nghiêm ngặt, sau nhiều hành động vây quét xã hội đen cỡ lớn lại càng là như thế.
Cho dù vẫn có một vài con đường bí mật có thể lấy được súng, nhưng vẫn thuộc tình huống cực kỳ hiếm thấy.
Chính vì quá khó mang được súng vào nội cảnh nên mới xuất hiện các vụ án ác tính nghi phạm cướp súng trong tay dân binh và cảnh sát để gây án tại đại lục và Hồng Kong. Cướp súng trong tay người cầm súng hợp pháp đã trở thành thủ đoạn duy nhất có được loại vũ khí này theo quan điểm của rất nhiều người.
Cho nên súng trong vụ án ngón tay đứt từ đâu mà có?
Là xã hội đen giết người? Dù sao thì trong nhiệm vụ vây quét tổ chức buôn bán ma túy của tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức trước đó cũng đã tịch thu được một vài khẩu súng.
Nhưng cho dù là như thế, khi ấy phần lớn súng điểu tra ra cũng chưa thật sự khai hỏa bao giờ.
Sir Hứa của bộ phận pháp y nói không có thi thể cho nên rất khó xác định thời gian tử vong (thời gian đứt ngón tay) cụ thể, nhưng căn cứ theo mức độ thối rữa của đốt ngón tay, môi trường ẩm ướt, môi trường nước biển và nhiệt độ mùa đông để phán đoán thì thời gian sự việc xảy ra đại khái là vào khoảng nửa tháng trước.
Nhưng hình như toàn bộ Hồng Kông cũng không có ai báo cảnh sát nghe được tiếng súng.
Cho nên nạn nhân là ai? Tại sao lại bị người có súng bắn chết.
Hung thủ lại là ai? Vậy mà lại có thể sở hữu một khẩu súng?
Dịch Gia Di lại lăn lộn trên giường một lúc, dần dần có chút buồn ngủ không chịu nổi, cuối cùng ôm nguyện vọng “hy vọng đội tìm kiếm mà anh Nhạc dẫn đội mau mau tìm được thi thể” từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
…
Sáng sớm ngày mười sáu tháng một, Dịch Gia Di rời giường sớm hơn đồng hồ sinh học khoảng nửa tiếng, trong lòng ghi nhớ hoạt động tìm thi thể của anh Nhạc tối qua, vừa mở mắt đã hừng hực tinh thần.
Cô nhanh nhẹn rời giường ăn sáng, quấn khăn quàng cổ xong mới xuất phát, đạp con xe hai bánh của cô phóng nhanh như chớp đi làm.
Sau khi đến cục cảnh sát, Dịch Gia Di khóa xe đạp lại, sau đó chạy bước nhỏ về phía văn phòng, vừa đi vừa cởi khăn quàng cổ và áo khoác ngoài xuống.
Sau khi vào cửa, cô vung tay treo xong áo khoác, khăn quàng cổ thì ném lên bàn làm việc, tiếp đó đi gõ cửa văn phòng anh Nhạc.
Không có ai đáp, cô để lại ba chữ [phòng pháp y] trên bảng trắng của tổ B rồi lại không ngừng bước chân đi tới bộ phận pháp y.
Vừa đi vào khu vực công cộng của bộ phận pháp y đã nhìn thấy đầu người túm tụm lại, rõ ràng pháp y sir Hứa và trợ lý của anh ta cùng pháp y cấp dưới mới sáng sớm đã bị gọi qua đây làm việc.
Thông qua cửa sổ nhỏ phòng giải phẫu, quả nhiên nhìn thấy anh Nhạc với gương mặt mệt mỏi.
Vừa định đẩy cửa đi vào thì bị nhà xét nghiệm cao cấp của bộ phận giám định – Trần Quang Diệu qua đây phối hợp với công tác phá án gọi.
Dịch Gia Di quay đầu cười bảo: “Anh Đại Quang Minh, chị Diane, hai người cũng qua đây à?”
“Ừ, mới sáng sớm đã bị gọi qua đây rồi, còn đang ở bộ phận giám định xem vật chứng cần phải xét nghiệm nữa.” Trần Quang Diệu gật đầu.