Chương 895: Không còn dịu dàng nữa 3
Nghĩ đến đây, cô duỗi tay ấn lên bao súng của mình, đột nhiên nghĩ đến khi Từ Thiếu Uy vừa mới vào tổ B thường xuyên khẩn trương và sờ bao súng.
Đại khái là khi đó anh ta cũng giống như cô bây giờ, cảm thấy thân mình đang ở trong doanh địch, có cảm giác nguy cơ vô cùng mãnh liệt đi…
Ánh mắt rơi lên bao súng của Từ Thiếu Uy, không biết bắt đầu từ khi nào mà hình như anh ta đã không còn tình trạng cứ gặp phải chút gió thổi cỏ lau là sẽ sờ súng và cảnh giác nữa.
“Tiền Quý Bang đã không còn ở nơi này nữa.” Hỏi qua chủ nhà trọ xong, Từ Thiếu Uy rời khỏi căn phòng.
“Ừm.” Dịch Gia Di đứng ở ngã rẽ hành lang, đơi Từ Thiếu Uy dẫn đầu nhấc chân đi xuống tầng, cô mới theo sát phía sau.
Khi vòng qua tầng hai, Từ Thiếu Uy hơi dừng chân lại một giây, không nhịn được thôi thúc mà ngẩng đầu lên nhìn Dịch Gia Di, anh ta tiếp tục nhấc chân đi, dần dần cảm thấy bước chân nặng nề giống như đeo cả nghìn cân mà bước.
Rời khỏi địa chỉ mà Tiền Quý Bang để lại cho cảnh sát sau khi chuyển ra khỏi khu nhà trọ của nạn nhân, Dịch Gia Di gọi điện cho Phương Trấn Nhạc.
Hôm nay nhiều mây, có gió, gió thổi tạp vật trên mặt đất lăn lông lốc, Từ Thiếu Uy và Dịch Gia Di dựa người bên cạnh buồng điện thoại, im lặng nhìn gió cuốn cát bụi xoay tròn leo lên tường rồi lại đột nhiên chyển hướng, cuốn túi giấy trống không lăn loạt soạt trên mặt đất.
“Reng reng reng…”
Dịch Gia Di giật nảy mình, quay người qua nhận máy, khi nghe Phương Trấn Nhạc báo địa chỉ nhà mới của Tiền Quý Bang do người chỉ điểm cung cấp, từ đầu đến cuối đều nghiêng người đối diện với Từ Thiếu Uy.
Bên buồng điện thoại, Từ Thiếu Uy cúi đầu đá hòn đá bên chân, chậm rãi quay người đi, để lại bóng lưng cho Dịch Gia Di.
…
“Tiền Quý Bang có hiềm nghi lớn nhất.” Sau bữa cơm trưa trở về văn phòng, Dịch Gia Di vẽ một dấu gạch ngang dưới tên của Tiền Quý Bang.
“Tại sao?” Từ Thiếu Uy nghi ngờ hỏi, anh ta theo Dịch Gia Di một đường đi gặp Tiền Quý Bang, chỉ cảm thấy người này chơi bời lêu lổng, yếu đuối lại kích động, là bản mặt thật mà rất nhiều tay lưu manh tầng lớp thấp đều có, cũng không hề cảm thấy hiềm nghi của đối phương lớn bao nhiêu.
“Câu trả lời của anh ta quá trôi chảy, hơn nữa khi miêu tả lại những gì mà mình đã nghe và nhìn thấy lại không kể nọ kể kia, ngắt quãng giống như những người bình thường bị hỏi mà là kể lại với ngữ điệu bằng phẳng như nhau.
Người bình thường sẽ không liên tục học thuộc những chuyện thật sự đã xảy ra bên cạnh mình vì bọn họ không cần phải chuẩn bị cho lúc bị thẩm vấn.” Phản ứng của Tiền Quý Bang trông như bình thường nhưng thật ra rất không bình thường.”
Dịch Gia Di nói xong, lại ngẩng đầu nói với Từ Thiếu Uy: “Đây là kiến thức mà lúc tôi làm thám tử đi theo đám người anh Nhạc học thẩm vấn, không chỉ anh Nhạc mà bao gồm cả anh Tam Phúc và chú Cửu đều từng nhắc nhở tôi.
Có đôi khi hung thủ vì che giấu tội ác, làm càng nhiều thì ngược lại chỗ bại lộ cũng càng nhiều.
Có lẽ mấy phản ứng này là vì Tiền Quý Bang bị hỏi lại, sợ bị nghi ngờ cho nên đã củng cố câu trả lời của mình, nhưng cho dù thế nào thì anh ta chắc chắn cũng sẽ bị phía cảnh sát chú ý đến.
Và anh không chú ý đến sắc mặt vàng vọt, môi khô nứt, còn có rõ ràng mắt bên phải nhỏ hơn mắt bên trái của Tiền Quý Bang sao?”
Dịch Gia Di hơi sa sầm mặt mũi nhìn chằm chằm vào Từ Thiếu Uy.
Đám người Lưu Gia Minh ngồi trong văn phòng đều ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Gia Di, chỉ cảm thấy giọng điệu của cô nghiêm khắc hơn bình thường một chút.
Từ Thiếu Uy mím môi mà không nói gì cả.
“Chuyện dày vò nhất trên đời này chính là hành tẩu trong đám đông nhưng từ đầu đến cuối phải một mình giữ kín một bí mật, không thể để bất cứ ai biết.
Phản ứng cáu kỉnh trên mặt anh ta có lẽ chính là đặc trưng cơ thể của áp lực và lo lắng khó mà chống đỡ trong loại dày vò này.
Thế này cũng phù hợp với hồ sơ tội phạm gây án lần đầu của đám người giám sát Wagner đối với hung thủ.”
Khi Dịch Gia Di nói, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào Từ Thiếu Uy.
“Tôi hiểu rồi, madam.” Từ Thiếu Uy im lặng vài giây rồi mới gật đầu.
“Ừm.” Dịch Gia Di đáp lời, nhìn xuống.
Trong phòng yên lặng một lúc, sau đó Dịch Gia Di mới lại nói tiếp: “Mọi người nghỉ ngơi chút đi, tôi ra ngoài một chuyến.”