Chương 90: Đường sống trong tuyệt lộ! 3
Buổi chiều, Dịch Gia Di đang ở trong văn phòng vừa chỉnh lý hồ sơ vừa ăn trà chiều để bổ sung năng lượng sau hoạt động tiêu hao đầu óc, đột nhiên ở cửa xuất hiện một bóng người chắn hơn phân nửa ánh sáng chiếu từ ngoài vào trong.
Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn sau đó lập tức đứng dậy, nói với vẻ hơi câu nệ: “Sir Phương.”
Văn phòng vốn đã nhỏ, anh đứng ở nơi đó như vậy lại trông càng tù túng hơn.
Chị Nhân vừa mới hóng chuyện trở về từ phòng hồ sơ, trông thấy Phương Trấn Nhạc chặn ở cửa, vội vàng thức thời rón rén rời đi.
“…”
Dịch Gia Di ngậm chặt hai môi, thể hiện ra quyết tâm mình không muốn trả lời nhiều câu hỏi hơn nữa.
Phương Trấn Nhạc buồn cười, lấy bốn nghìn tệ của cô từ trong túi ra: “Tiền thưởng vì cô đã giúp phá vài vụ án.”
Dịch Gia Di liếc mắt nhìn xấp tiền mặt dày cộm đó, do dự không dám nhận.
“Cầm đi, cô đang ở bộ phận hỗ trợ hành chính, muốn giúp cô xin tiền thưởng khá rắc rối nên trực tiếp trích từ bao tiền thưởng của tổ trọng án cho cô, không phải chê ít đấy chứ?”
“Đương nhiên rồi ạ.” Dịch Gia Di giành nói, lập tức bùng phát khao khát thật sự của mình, mặt cũng đỏ lên.
Người nghèo tham tiền, không có cách nào khác.
Phương Trấn Nhạc không nhịn được cười, lại quơ tiền trong tay ra trước mặt cô.
Dịch Gia Di đi qua nhận tiền một cách mất tự nhiên và nói tiếng cảm ơn, nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ vì thế lại cảm ơn thêm tiếng nữa, liên tiếp cảm ơn hai tiếng, rồi dứt khoát lại nói thêm “cảm ơn.”
Bốn chữ “cảm ơn” liên tiếp nói ra, không chỉ Phương Trấn Nhạc cười mà ngay cả cô cũng giãn cơ mặt mang ý cười, không kiềm chế được niềm vui khi nhận được tiền thưởng.
Phương Trấn Nhạc hắng giọng, ánh mắt rơi lên mái tóc đen bóng xõa tung của cô, nghiêm túc nói: “Ngày mai tới tổ trọng án B báo cáo, thám tử Dịch.”
Dịch Gia Di cúi đầu chậm rãi miết ngón tay lên tờ báo bọc tiền, mất vài giây mới ý thức được Phương Trấn Nhạc đang nói gì.
Trong mắt cô tràn đầy vẻ khó tin, ngẩng phắt đầu lên nhìn Phương Trấn Nhạc như nhìn thấy quỷ.
“?” Cô hé miệng nhưng lại không thốt ra được tiếng nào.
Có ý gì?
Sẽ không phải giống như cô nghĩ đấy chứ?
Phương Trấn Nhạc bị vẻ mặt của cô làm cho hài lòng, nghĩ cô đang mừng rỡ.
“Sau này không cần mặc đồng phục và búi tóc nữa, cầm tiền lương và tiền thưởng đi mua vài bộ quần áo mới cho mình đi.” Anh chỉ vào bộ đồng phục của cô, nói tiếp: “Phỏng vấn kiểm tra nội bộ sẽ làm vào giữa tháng sau, giờ nhậm chức làm việc trước đã.”
Anh lại nhìn đồng hồ: “Sắp tan làm rồi, Gia Minh nói đã hẹn trước với anh cô, buổi tối qua quán ăn cơm. Cô tan làm thì đến văn phòng đợi chúng tôi, cùng nhau về muộn một chút.”
Nói xong, ngón tay anh gõ lên khung cửa, liếc mắt nhìn văn phòng hỗ trợ hành chính một vòng, nói với vẻ đắc ý: “Sau này không cần chen chúc trong văn phòng nhỏ này nữa, vị trí trông bên cạnh cửa sổ của tổ B để cho cô, ngày mai cô tự đi xin máy tính, báo cáo về vụ thảm sát ở King’s Park cũng sẽ do cô viết, chỗ nào không hiểu thì hỏi Lưu Gia Minh.”
Nói xong, anh lại nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di rồi nhíu mày lại: “Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát không rèn luyện cơ thể nữa sao? Cơ bắp đều héo rũ hết rồi, ngày mai bắt đầu chạy bộ sáng, lúc truy bắt hung thủ không bắt được cũng không sao, lỡ như bị hung thủ đuổi theo cũng phải chạy thoát được chứ.”
Dịch Gia Di ngẩn người nghe cảnh sát Phương lải nhải từng câu một, thẳng cho đến lúc này cô mới đột nhiên giật mình, suýt chút nữa thì hưng phấn nhảy cẫng lên.
Trong cái rủi lại có cái may!
“Tam đường hội thẩm” buổi sáng đã qua cửa rồi!
“Yes, sir!” Dịch Gia Di đột nhiên kính chào, cảm xúc dâng cao khiến cô không có cách nào khống chế âm lượng cao hay thấp cho tốt, vừa mở miệng giọng đã vút cao, dọa Phương Trấn Nhạc giật nảy mình.
“Sau này ở tổ trọng án không thể kích động quá mức như vậy.” Phương Trấn Nhạc đảo trắng mắt nhìn cô.
“Tôi biết rồi thưa sếp.” Dịch Gia Di bước một bước đến cửa, ngẩng đầu nhìn Phương Trấn Nhạc, thân thiết như nhìn thấy Thần Tài giáng thế vậy.
Tổ trọng án! Tổ trọng án! Nghe nói tiền lương hơn một vạn tệ lận!
Hơn nữa sau này cũng không cần lén lút nghe ngóng về vụ án nữa mà có thể cùng phá án với sir Phương.