Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 91 - Chương 91 - Đường Sống Trong Tuyệt Lộ! 4

Chương 91 - Đường sống trong tuyệt lộ! 4
Chương 91 - Đường sống trong tuyệt lộ! 4

Chương 91: Đường sống trong tuyệt lộ! 4

Nữ cảnh sát được phối súng, oa, siêu ngầu!

Thật ngầu quá.

Bây giờ cô chỉ muốn chạy về nhà, lớn tiếng báo cho anh trai và Gia Như, Gia Tuấn biết!

Hai đứa nhỏ chắc chắn sẽ vui sướng nhảy lên tận nóc nhà.

Phương Trấn Nhạc nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, chẳng hiểu sao cũng cảm thấy trong lòng nóng hổi.

Chính cô gái trẻ vừa vui vẻ đã giống như một đứa trẻ mười tuổi như thế lại là Sherlock Holmes nữ suy luận như thần?

Bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy khó tin cả thôi.

Anh duỗi tay búng lên trán cô, lắc đầu rồi quay người sải bước rời đi, chỉ để lại một mình Dịch Gia Di nhảy tưng tưng trong văn phòng nhỏ chật chội.

Chị Nhân đi làm vài chục năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên tan làm trễ vài phút.

Cách ngày, Dịch Gia Di sẽ không còn giúp làm trợ thủ cho chị ta nữa, sắp rời chị ta mà đi, đến giữa một đám đàn ông thối cùng xông vào trận chiến hiến dâng cho chính nghĩa.

“Em cầm cái bình xịt chống muỗi này đi, loại hương hoa đấy, nhàn rỗi thì ngửi một tí, mấy tên đàn ông ở tổ trọng án đó hôi lắm.” Chị Nhân phẩy tay làm bộ xua mùi hôi, sau đó lại cười: “Sau này nếu còn giúp sir Phương mua mấy thứ như trà chiều thì phải thu tiền đấy nhé, bây giờ em đã là thám tử rồi, không có nghĩa vụ làm công việc hậu cần nữa.”

“Vâng, chị Nhân.” Dịch Gia Di ngoan ngoãn gật đầu, bộ dáng nghiêm túc này giống như lời chị Nhân nói là lời vừa quan trọng vừa chuyên ngành gì đó.

“Sau này phải thường xuyên về đây ngồi đó, chị Nhân vẫn sẽ chuẩn bị hồng trà cho em.”

“Lúc em rảnh rỗi sẽ về giúp chị Nhân xử lý văn kiện.”

“Gì chứ, về nhà mẹ đẻ ngồi còn cần em làm việc à.”

“Hì hì.”

Chị Nhân giúp Dịch Gia Di thu dọn đồ đạc xong rồi mới đeo túi tan làm.

Dịch Gia Di ôm hai thùng giấy chồng lên nhau đi xuống lầu, nôn nóng muốn bày xếp đồ lên bàn làm việc bên cạnh cửa sổ.

Lưu Gia Minh mới gọi điện thông báo cho người nhà nạn nhân ngày mai tới nhận thi thể, lại đi lấy ghi chép ở chỗ pháp y và bộ phận giám định để đối chiếu chứng cứ rồi mới vòng về, nhìn thấy Dịch Gia Di đang xếp đồ trong văn phòng.

Vừa rồi nghe anh Nhạc nói ngày mai Dịch Gia Di sẽ tới tổ trọng án B, không ngờ lúc này đã đến nhận chỗ rồi, cậu ta phi một bước dài vô cùng điêu luyện đến trước mặt Dịch Gia Di, sau đó ngồi lên mép bàn làm việc của cô, cười hỏi: “Ngày mai bắt đầu rồi, có phải tôi muốn ăn gì đó cũng có thể tìm cô hỏi bất cứ lúc nào không? Ngày mai chúng ta có thể đổi hai đóa hoa tươi nào đỏ một chút, trông may mắn chút được không, cho bớt người chết, giết người gì đó đi, để chúng ta được thanh tịnh một chút.”

“Sau này bớt sai Dịch Gia Di đi, đều là đồng nghiệp, cầu người làm việc nhớ phải trả tiền.” Phương Trấn Nhạc bước vào từ phía sau, trong tay cầm một chồng văn kiện.

Anh đi đến bên bàn của Dịch Gia Di, đẩy Lưu Gia Minh xuống, lại trở tay cầm văn kiện vỗ lên chỗ mà cậu ta vừa mới ngồi giống như chỗ đó bị bôi bẩn vậy, phủi xong vết bẩn hoàn toàn không hề tồn tại, anh mới đặt văn kiện xuống: “Ngày mai viết báo cáo thì dùng, đều là các loại báo cáo về vật chứng và ghi chép khẩu cung.”

“Tôi biết rồi, sir Phương.” Hứng thú đối với công việc của Dịch Gia Di dâng lên cực cao, hoàn toàn không ý thức được mấy báo cáo văn kiện này là chuyện dày vò tế bào não người bao nhiêu.

Sau khi trải qua tam đường hội thẩm của Khưu Tố San và sir Phương buổi sáng, cô cũng không còn gì để sợ nữa?

“Sau này cứ gọi là anh Nhạc giống mọi người đi.” Lưu Gia Mình ngồi lại bên bàn làm việc của mình, nhoài người lên mặt bàn, vừa cười vừa nói: “Chỗ của tôi đúng là vị trí ngắm người đẹp tốt nhất rồi.”

Dịch Gia Di cười hì hì, bị trêu chọc cũng không hề giận, thật ngây thơ.

“Cơ mà…” Lưu Gia Minh nhìn nụ cười đơn thuần như trẻ con của cô cảnh sát trẻ, không nhịn được mà thở dài: “Thật sự không nhìn ra được, thâm tàng bất khả lộ, chậc chậc, thâm tàng bất khả lộ.”

“Gì vậy ạ?” Dịch Gia Di vừa nói chuyện phiếm với Lưu Gia Minh vừa bày hai quyển sách liên quan đến tình tiết vụ án mượn của thư viện lên mặt bàn.

Bình Luận (0)
Comment