Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 92 - Chương 92 - Không Phải

Chương 92 - Không phải
Chương 92 - Không phải

Chương 92: Không phải

Lưu Gia Minh đợi Phương Trấn Nhạc đi ra ngoài rồi mới sáp lại gần, thấp giọng nói: “Cô nói thật với anh Gia Minh đi, thật ra những người là hung thủ đó đều là anh Nhạc nói với cô đúng không?”

Cậu ta nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di, thấy vẻ mặt dở khóc dở cười của cô hoàn toàn không giống như giả bộ, lại nhíu mày chỉ vào cô, nói: “Cô là em họ bên nội của anh Nhạc?”

“Không phải.” Cô nghiêm túc lắc đầu.

“Em họ bên ngoại.” Lưu Gia Minh vẫn chưa từ bỏ.

“Không phải.”

“Vậy…” Lưu Gia Minh lại định đoán, thấy Phương Trấn Nhạc đã vòng vào trong văn phòng, cũng nhìn lướt qua mình và Dịch Gia Di, cậu ta vội vàng giả bộ như đang nói chuyện phiếm, nhanh trí ngắt chủ đề: “Ôi, tên của cô đọc ra cứ như một cộng một ấy.”

“Giờ anh mới phát hiện ra sao? Anh Gia Minh, anh làm thám tử kiểu gì vậy?” Dịch Gia Di không nhịn được mỉa anh ta.

“Ặc.” Có thế nào Lưu Gia Minh cũng không ngờ mình sẽ bị cô cảnh sát trẻ đơn thuần và vô hại này trêu chọc, nhất thời cứng họng.

“Ha ha ha.” Phương Trấn Nhạc nhét hai tay vào túi quần đi đến bên cạnh bàn của Dịch Gia Di, sau rút tay ra, so hai ngón trỏ, ý bảo đây chính là một cộng một.

“Thập Nhất.” Dịch Gia Di lại đẩy hai ngón tay của anh lại với nhau, hợp thành mười một.

Phương Trấn Nhạc thu tay về, vỗ lên đầu cô rồi lại nhanh chóng rút tay về: “Đi nào, tới bên bộ phận giám định gọi đám người chú Cửu, kết thúc công việc đi ăn cơm thôi.”

Gary vừa định đi vào lập tức đáp một tiếng, quay người lại chạy ra ngoài gọi người.

Lưu Gia Minh quay đầu nhún vai với Dịch Gia Di: “Sau này gọi cô là Thập Nhất đi.”

“Tại sao?” Dịch Gia Di nhanh chóng đẩy đồ gọn lại, cất thùng giấy xuống gầm bàn, xách túi, thùng giữ ấm và chìa khóa xe đạp của mình, đi theo mọi người ra ngoài, vừa đi vừa hỏi Lưu Gia Minh.

Lưu Gia Minh lập tức học theo Phương Trấn Nhạc duỗi hai ngón trỏ ra, lại chụm hai ngón trỏ lại, học theo giọng điệu của Dịch Gia Di: “Thập Nhất…”

“Tôi nói như thế bao giờ?” Dịch Gia Di bị anh ta trêu chọc mà đỏ bừng mặt, duỗi tay tới đánh lên cánh tay anh ta.

Lưu Gia Minh nhanh chóng nghiêng người tránh, quay đầu cười khà khà đầy đắc ý.

Dịch Gia Di tức giận đảo trắng mắt một cách tiêu chuẩn nhất ở thời đại này, lại không ngăn nổi hứng thú của Lưu Gia Minh.

Kết quả biệt danh này truyền ra rồi, mọi người đều tỏ vẻ gọi “Dịch Gia Di” sao, dài quá, ngày nào cũng gọi cả họ cả tên đầy đủ của cô, khi không lại nói thêm nhiều từ.

Gọi “Gia Di” thì sao, lại yểu điệu quá, sau này cùng nhau ra ngoài bắt hung thủ, vốn tên của người nào cũng rất hung thần ác sát, gọi “anh Nhạc” “Gia Minh” hoặc “chú Cửu” “Tam Phúc” đều rất thuận miệng, trầm bổng lôi cuốn, hét ra khỏi miệng cũng rất có khí thế, nhưng “Gia Di” vừa ra khỏi miệng nghe sao cứ thấy hiền lành quá, thế không được.

Khí thế rất quan trọng!

Hét “Thập Nhất” nghe qua cảm thấy giống như một người đàn ông cường tránh chạy tới tiếp ứng, tội phạm vừa nghe thấy chân cũng nhũn như con chi chi trước.

Ra oai phủ đầu chính là có ý này chứ đâu.

“Thập Nhất hay, cứ gọi cái tên này đi.” Ngay cả chú Cửu cũng hùa theo.

“Không tồi.”

“Rất thuận miệng, dễ đọc.”

“Nghe qua rất giống anh em, gọi ‘Thập Nhất’ đi, tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn khi ở trước mặt Gia Di.”

Nghe mọi người bình phẩm, Dịch Gia Di cũng dần chấp nhận, bắt đầu bị thuyết phục, cảm thấy hình như quả thật cũng không tồi.

Thẳng đến khi mọi người ngồi lên xe Jeep của Phương Trấn Nhạc, đột nhiên Lưu Gia Minh cười xấu xa, bồi thêm một câu: “Thập Nhất, Thập Nhất, đúng là cái tên hay, nghe sao cứ… há há há, sao giống cảnh khuyển thế nhỉ!”

“…” Dịch Gia Di.

Vụ thảm sát ở King’s Park được phá rồi, tâm trạng của mọi người đều thoải mái, cười hi hi ha ha tám nhảm cũng có thể nói cả nửa ngày.

Xe Jeep màu đen lao vun vút băng qua các con phố trong thành thị, đám đông chen chúc đi bên đường và các cửa hàng mở san sát nhau hoàn toàn biến thành cái bóng lướt qua, vẽ ra những đường nét mơ hồ đặc sắc.

Bình Luận (0)
Comment