Chương 900: Cho một cơ hội có được không 1
“Lúc còn trẻ không hiểu chuyện, khí huyết bốc lên đầu, khó tránh khỏi bước sai đường lạc lối, cho một cơ hội có được không?”
Cục cảnh sát Hồng Khám Thôn và những người từng cộng tác với Từ Thiếu Uy, gần như tất cả đều luôn miệng oán trách anh ta. Vừa nói Từ Thiếu Uy không thấu hiểu nhân tình thế thái, vừa nói anh ta khó ở chung, khiến người chán ghét, còn nói Từ Thiếu Uy đã từng bất kính với vị cảnh quan già đã chết kia, nói không chỉ không thực hiện lời tuyên thệ khi làm cảnh sát là tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của trưởng quan, mà đạo đức cơ bản là ngay cả kính già yêu trẻ cũng không tuân theo.
Chỉ có khi trao đổi với một nữ cảnh sát văn chức, đối phương mới mập mờ ám thị rằng khi ấy Từ Thiếu Uy vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát không lâu, mới tiến vào đội ngũ hoàn toàn chỉ là một thanh niên choai choai chỉ biết làm việc, không hiểu ở chung với các tiền bối, rất nhanh đã bị các đồng nghiệp bên cạnh bài xích và bắt nạt.
Ngược lại không phải trực tiếp sỉ nhục như đánh chửi, nhưng các hành vi tiểu nhân nhân như nụ cười giấu đao thật sự không ít. Thường xuyên nhục mạ lòng tự trọng của người khác, ngay cả mấy vị đại tỷ trong cục cảnh sát cũng phải lên tiếng nhắc nhở các cảnh sát già vài câu…
Khi Dịch Gia Di có thể nằm trên giường trong nhà, thường sẽ nhìn chằm chằm lên ván giường suy nghĩ lung tung, hiếm khi thả lỏng tinh thần.
Nếu bạn phát hiện ra người bạn rất thân với bạn là tội phạm giết người…
Bạn sẽ làm thế nào?
Bạn phải thực hiện sứ mệnh cảnh sát của mình, nhưng mỗi lần muốn đối đầu với anh ta, muốn đưa anh ta vào nhà giam, đưa lên ghế điện… lại khó tránh khỏi cảm thấy mờ mịt và hoang mang.
Vào thời điểm này, lần đầu tiên Dịch Gia Di hy vọng mình không phải một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi mà là một trí giả lớn tuổi tới từ tương lai. Như vậy không cần thiết phải rối rắm và đau khổ như vậy nữa, mà có thể lập tức nghĩ hiểu ra toàn bộ mọi chuyện, giải quyết nhanh chóng, một đường hướng tới tương lai?
Người am hiểu đọc sách và học hỏi khi gặp phải nan đề, phản ứng đầu tiên đại khái cũng là tìm kiếm câu trả lời trong sách.
Vì thế khi ngồi trong xe theo dõi, cô sẽ lật đọc sách triết học mà mình mang tới, [Lão Tử ] [Hàn Phi Tử ] [Phương pháp luận…] đều dọc xem qua loa, khao khát muốn có được thời khắc sáng tỏ thông suốt khi đọc đến một trang, một câu nào đó.
Mỗi khi Từ Thiếu Uy hỏi cô tại sao lại đọc mấy quyển sách này, cô luôn đáp mà không ngẩng đầu lên: “Học cách làm người.”
Có đôi khi làm người quan trọng nhất không phải vui vẻ mà là hiểu phải chọn lựa thế nào.
…
Dịch Gia Di vừa tìm kiếm chân tướng của hai vụ án, vừa hỏi lòng mình khi tìm đáp án, thì Phương Trấn Nhạc cũng bận đến mức không ngóc đầu lên được.
Anh phải quan tâm đến vụ án và các cấp dưới, còn phải hoàn thành công tác của một cảnh sát. Vất vả lắm mới hoàn thành bốn tiếng theo dõi, vừa định yên tĩnh nghĩ về vụ án, sau đó ngủ một giấc, nào ngờ vừa về đến văn phòng đặt mông xuống đã bị một cuộc điện thoại gọi đến văn phòng họp.
Họp, họp, họp!
Cả ngày chỉ biết họp!
Anh phiền muộn muốn chết nhưng lại không thể không tới, càng không thể không đi ứng phó bằng toàn bộ tinh lực, vì cuộc họp hôm nay sẽ thảo luận về đại hội biểu dương trong năm.
Mở cuộc họp này để thảo luận một cuộc họp khác sẽ mở thế nào, nói ra giống như vè đọc nhịu ấy, nhưng quả thật lại có một chuyện như thế.
Đội cảnh sát họp lớn, ngồi vây quanh bàn tròn đều là tổng cảnh ti của các bộ phận, vòng ngoài mới là các cảnh ti và giám sát, Phương Trấn Nhạc ngồi trong nhóm các trưởng quan sẽ rất dễ bị hòa tan trong đám đông.
Để khiến cảnh ti Hoàng đừng quên mất mình vào lúc phát biểu, anh đặc biệt không ngồi sau lưng cảnh ti Hoàng mà chọn ngồi ngay sau lưng Bạch Mi Ưng Vương của tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức đối diện với sir Hoàng.
Chen qua các cảnh ti khác, anh bỏ qua ánh mắt của những người khác mà ngồi ngay sau lưng chỗ còn trống giữa Bạch Mi Ưng Vương và một tổng cảnh vi khác ngồi bên tay phải ông ta, ngồi rất nghiêm chỉnh, hai mắt sáng ngời, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào cảnh ti Hoàng, khiến cho muốn bỏ qua anh cũng khó.