Chương 899: Mỗi người đi một ngả 3
Khi vòng qua một con phố, đột nhiên người qua người lại toàn là trẻ con có dáng người không cao, mặc đồng phục giống nhau, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra là trường học.
Đám trẻ lần đầu tan học muộn như vậy, vừa đi vừa than thở bụng đói meo, hoặc là nói về nội dung bài thi hôm nay.
Từ Thiếu Uy băng qua mấy đứa trẻ vẫn chưa tiến vào xã hội này, trong mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
Khi sắp vòng ra khỏi con đường này đột nhiên anh ta quay đầu, hơi nhíu mày lại, nghĩ rằng đứa trẻ bị người lôi kéo bên kia có phải em trai của Dịch Gia Di không.
Đám trẻ hình như cũng hơi kích động, còn đứa trẻ tên Dịch Gia Tuấn kia vừa nghiêm mặt phản kháng, vừa bị kéo vào trong ngõ nhỏ.
Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu: Nếu em trai của tổ trưởng Dịch xảy ra chuyện, có phải cô sẽ không còn sức đâu quan tâm đến “án một chín” nữa không?
Từ Thiếu Uy mím môi, nhìn thiếu niên nhỏ tiến vào trong ngõ nhỏ với ánh mắt lạnh lùng, trong đầu đột nhiên hiện lên rất nhiều chuyện.
Anh ta chợt sải bước chân, cũng chui vào trong ngõ nhỏ.
Anh ta đã đồng ý với tổ trưởng Dịch, không kích động lung tung, không làm loạn, nhưng chuyện nào cũng tới rất loạn, chuyện nào cũng kích động hết.
Bây giờ ngay cả trẻ con cũng đánh luôn rồi.
Khi bước ra khỏi ngõ chỉ có Từ Thiếu Uy và thiếu niên nhỏ đi theo sau lưng anh ta.
Thiếu niên vẫn chưa trưởng thành, chân không dài, phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp.
“Em đừng đi theo anh.” Từ Thiếu Uy nói.
“Anh không tới nhà em ăn cơm sao? Chúng ta đi chung đi.” Gia Tuấn cố chấp đi theo.
“Em đừng nói với chị em.” Từ Thiếu Uy lại bảo, tốc độ vẫn không hề giảm.
“Anh nói chị nào?” Gia Tuấn hỏi, nhưng vẫn chạy bước nhỏ theo sát nút.
Từ Thiếu Uy quay đầu trừng mắt nhìn người.
Gia Tuấn ngậm miệng, có hơi sợ hãi, cậu bé chần chừ vài giây rồi mới nhỏ giọng đáp: “Em biết rồi.”
Từ Thiếu Uy lại nhấc chân bước đi, Gia Tuấn vẫn ở phía sau truy hỏi: “Là vì cảnh sát không thể đánh người sao?”
“Không, bây giờ là giờ tan làm, anh không phải cảnh sát, có thể đánh người.”
“Ngụy biện.” Gia Tuấn nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Tóm lại em đừng nói.”
“Vâng.”
“Em đừng đi theo nữa, anh không tới Dịch Ký đâu.” Trước trạm xe buýt, Từ Thiếu Uy đột nhiên dừng chân, ấn lên vai Gia Tuấn, không cho thiếu niên nhỏ đi theo anh ta nữa.
“Anh không ngồi xe buýt sao?” Gia Tuấn dường như vẫn không muốn bỏ qua cho anh ta.
“…” Từ Thiếu Uy nhíu chặt mày, muốn đẩy cậu bé lên xe buýt lại đột nhiên nghĩ đến vẻ mặt khi bị đánh của mấy đứa trẻ lớn kia, ngược lại nói: “Ngày mai em tìm một lý do kêu anh cả em, hoặc là trưởng bối nam giới khác tới đón em đi.”
“Anh cả em rất bận.” Gia Tuấn lắc đầu.
“…” Từ Thiếu Uy nhíu mày.
“Nhưng em có thể tìm anh Nhạc hoặc anh Gia Minh, bọn họ cũng rất tốt với em.” Gia Tuấn vội nói.
Từ Thiếu Uy gật đầu, nhân lúc xe điện dừng trước mặt, vừa vặn cửa xe mở rộng, anh ta xách cổ áo của Gia Tuấn lên, ném thiếu niên lên xe buýt, không đợi cửa xe khép lại đã rút tay sải bước rời đi.
“…” Gia Tuấn đứng bên cửa, ánh mắt nhìn theo Từ Thiếu Uy đi xa, thẳng đến khi xe buýt hai tầng nhanh chóng lái vào một con đường khác, không còn nhìn thấy bóng lưng của đối phương đâu mới thu lại tầm mắt.
Cậu bé vỗ lên áo len, vuốt phẳng nếp nhăn, phủi bụi bám, lúc này mới ngồi lên ghế trống.
Khi lại quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chẳng hiểu sao lại thấy phiền muộn, thở ra một hơi rất nhẹ.
…
Bận rộn liên tiếp hai ngày, mỗi ngày chỉ có thể tiếp tục thay phiên nhau ngủ, người nào cũng đang chịu khổ.
Chú Cửu đã lớn tuổi là người mệt nhất.
Dịch Gia Di cũng không tốt được đến đâu, một khi cả thể xác lẫn tinh thần của một người đều chịu mệt, vậy không chỉ hao tổn tinh lực mà còn hao tổn tâm huyết.
Nữ hậu sinh làm việc nửa năm, cho dù gặp phải vụ án lớn đến đâu và đáng sợ đến đâu cũng vẫn tràn đầy nguyên khí, vô cùng hăng hái như cũ.
Nhưng hai ngày gần đây không chỉ quầng thâm mắt lộ rõ mà ngay cả ánh mắt cũng đờ đẫn, mất đi thần thái của ngày thường.
Trên thực tế, mỗi lần thay ca Dịch Gia Di chỉ ngủ có bốn tiếng, ngoại trừ ăn uống ra, thời gian có thể ngủ thật sự rất ít.
Lúc thay ca lần thứ hai, cô đi đến cục cảnh sát Hồng Khám Thôn chỗ mà Từ Thiếu Uy từng ở. Lúc tới cục cảnh sát Hồng Khám Thôn làm việc, Từ Thiếu Uy từng có một thời gian ngắn đi theo viên cảnh sát già đã bị anh ta giết chết để cướp súng kia.