Chương 902: Cho một cơ hội có được không 3
Nhưng đã sắp xếp theo dõi, cảnh khuyển cũng đã ra quân mà vẫn chưa tìm được hung khí quanh đó, vậy cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào người.
Nếu hung thủ chịu dừng tay ở đây, không lấy khẩu súng đó ra nữa, cũng không cần khẩu súng đó nữa thì thật sự rất khó tìm được.
Liên tiếp hai vụ án đều đi vào ngõ cụt, các thám tử người nào cũng ủ rũ.
Dịch Gia Di biết rõ hung thủ ở ngay bên cạnh, nhưng lại không có bằng chứng để bắt một ai cả, trong lòng cũng rất buồn bực, càng không cần nhắc đến một hung thủ trong này còn là…
Nhưng nhìn thấy mọi người ngồi trong góc văn phòng ngây ra, Dịch Gia Di nhớ ra lời mà anh Nhạc từng nói.
Muốn làm một thám tử tốt phải biết điều tra phá án, biết bắt hung thủ, phải làm việc tốt.
Mà nếu làm một tổ trưởng tốt cũng không chỉ phải làm một thám tử tốt mà còn phải biết dẫn đội, biết dùng người, khi cần thiết cũng phải hiểu xốc lại tinh thần chiến đấu của đội.
Dịch Gia Di đá nhẹ vào ghế của Lưu Gia Minh, nhỏ giọng kêu cậu ta gọi điện thoại đặt đồ ăn tối ở Dịch Ký.
Gần năm mới, anh cả mua rất nhiều bánh trôi mè đen, đột nhiên A Hương nhớ đến ngày tết phương bắc sẽ làm bánh trôi chiên ăn, cho nên đã nói phương pháp cho anh cả, định biến bánh trôi chiên thành điểm tâm mới vào năm mới ở Dịch Ký.
Nhưng cách chiên của A Hương thật sự quá nguy hiểm, luôn là dầu nổ đôm đốp, A Hương chiên một lần mà trên tay có thêm mấy cái mụn nước, anh cả mới nghĩ đến rất nhiều phương pháp, vừa phải đảm bảo bên ngoài bánh trôi giòn, vừa phải đảm bảo bánh trôi nguyên vẹn hơn nữa bên trong nhiều nước, còn phải tránh giai đoạn bánh trôi bắn dầu… cuối cùng cả tối ngày hôm qua cũng làm ra một bộ phương pháp hoàn chỉnh.
Thế nên hôm nay “bánh trôi chiên dầu” được đặt tên là [Dịch Ký hoàng kim điềm phúc viên], long trọng đưa lên thị trường.
Trong lúc Lưu Gia Minh gọi điện, Dịch Gia Di đứng bên cạnh bàn, vừa nói chuyện với chú Cửu vừa ra sức phóng đại điềm lành và vị ngon của [Dịch Ký hoàng kim điềm phúc viên] một phen…
“Ăn Dịch Ký hoàng kim điềm phúc viên đảm bảo một năm mới sum vầy, hạnh phúc viên mãn, tiền vàng kiếm được không ngớt…”
“Oa, một miếng cắn vào vừa xốp vừa thơm, sau khi cắn vỡ vỏ giòn xốp chính là cảm giác mềm dẻo, lại tiếp tục cắn, vậy kinh điển cũng tới rồi đây, nhân mè ngọt ngào chảy ra, vừa phải cẩn thận coi chừng phỏng miệng, vừa ngon đến không cưỡng lại được.”
Quả nhiên chỉ vài câu nói của Dịch Gia Di đã thu hút một đám đàn ông ủ rũ trong phòng, ánh mắt người nào cũng xanh lét, phiền não lo lắng gì đó đều quên hết sạch, chỉ đợi đến tan làm.
Sáng nay Dịch Gia Di đã bàn bạc với anh Nhạc sẽ dẫn mọi người sàng lọc lại đối tượng theo dõi một lần, cuối cùng khóa chặt lên hai người.
Một người là Tiền Quý Bang chơi bời lêu lổng, nợ tiền thuê nhà của chủ nhà trọ, hơn nữa không có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo, một người khác là bà Tiền có liên quan lợi ích sâu hơn, cũng có bằng chứng mơ hồ.
Vì các thám tử tổ B luân phiên thay ca nhiều ngày như vậy quá mệt mỏi, còn tiếp tục như thế nữa cũng có hơi sức cùng lực kiệt, nhưng tìm các thám tử khác hoặc là cảnh sát mặc quân trang theo dõi lại có rất nhiều chỗ bất tiện.
Cuối cùng dứt khoát thỏa thuận mời người chỉ điểm đáng tin mà anh Nhạc nuôi giúp theo dõi hai nghi phạm, một khi phát hiện ra đối phương có hành tung đáng ngờ và chỗ nào khả nghi phải lập tức call cho anh Nhạc.
Thế là tối ấy tan làm, cuối cùng mọi người cũng có thể cùng nhau đi ăn cơm đoàn viên.
Đúng giờ đúng địa điểm, hai chiếc xe, tám người, lái thẳng tới Dịch Ký.
…
Đi vào Dịch Ký, những người khác chào hỏi A Hương đang đi qua đón tiếp, Phương Trấn Nhạc thì lại trực tiếp đi về phía Gia Tuấn đang ở trước quầy thu ngân giúp trông tiệm.
Bàn tay anh xoa đầu cậu bé một cái, hỏi trước: “Có phải cao lên rồi không?”
Gia Tuấn còn chưa kịp trả lời thì Dịch Gia Đống bên trong kính thủy tinh đã giành trước: “Cuối cùng mỗi ngày cũng không ăn uống uổng công, cao hơn đầu năm nửa bàn tay rồi đấy.”
“Thật không tồi!” Phương Trấn Nhạc vừa cười vừa khen, lại đột nhiên sáp lại gần Gia Tuấn, thấp giọng hỏi: “Thế nào rồi? Mấy thằng nhãi con kia có tìm em gây rắc rối nữa không?”