Chương 903: Cho một cơ hội có được không 4
“Không ạ!” Gia Tuấn cũng sáp lại gần Phương Trấn Nhạc, nhỏ giọng đáp: “Người mà anh Nhạc tìm tới kia giúp em xách cặp sách, đưa em lên xe buýt, sau khi mấy anh lớp trên kia nhìn thấy, trông thấy em toàn đi đường vòng thôi.”
“Đương nhiên rồi, người giúp em xách cặp sách đó danh tiếng ở trường học các em rất thối.” Phương Trấn Nhạc vừa cười vừa vỗ lên đầu cậu bé, cuối cùng cũng yên tâm rồi.
“Đang nói gì mà ríu ra ríu rít vậy?” Dịch Gia Di ngồi bên bàn tròn cách quầy bar không xa, quay đầu nhìn Phương Trấn Nhạc và Gia Tuấn.
“Bí mật của đàn ông.” Phương Trấn Nhạc nháy mắt với Gia Tuấn, vừa cười vừa ngồi xuống bên cạnh Dịch Gia Di, chào hỏi A Hương một tiếng rồi bắt đầu hào phóng gọi món.
Chọn món xong, A Hương đi ra sau bếp báo đơn, Phương Trấn Nhạc thấy lúc này không quá bận nữa mới hỏi Gia Tuấn: “Có đói không?”
“Em không đói, vừa rồi mới ăn cái bánh tart trứng xong.”
“Qua đây ăn đi.” Phương Trấn Nhạc vớ lấy một cái ghế nhỏ, vỗ gọi Gia Tuấn.
Gia Tuấn nhìn vẻ mặt của Dịch Gia Di, thấy chị cả vừa cười vừa gật đầu với mình mới chạy bịch bịch qua, ngồi xuống giữa Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di.
“Chị cả, thành tích toán trong kỳ thi cuối năm của bọn em có rồi.” Gia Tuấn đột nhiên cười ngoác mồm nhìn về phía Dịch Gia Di.
“Nhanh như vậy sao? Hiệu suất của giáo viên rất cao đấy nhỉ.” Dịch Gia Di nhướng mày, không hỏi thành tích, ngược lại đi khen giáo viên.
Phương Trấn Nhạc thấy Gia Tuấn đang định khoe thành tích lại bị chuyển hướng mà ngây người, cũng buồn cười.
Dịch Gia Di cũng bị chọc cười, sau đó mới hỏi: “Thi thế nào?”
“Toán chín mươi sáu điểm.” Gia Tuấn lập tức hớn hở tươi cười ra số sáu, nhưng khoe ra rồi lại thấy hơi thấp thỏm, có bạn khoe với cha mẹ được chín mươi tám điểm, phụ huynh nhà cậu ta còn kéo cậu ta, nghiêm túc hỏi tại sao không thi được một trăm, hai điểm kia mất ở câu nào, sau đó bị phụ huynh ấn xuống luyện lại dạng câu đã làm sai cả một tối…
“Oa! Sao em trai chị lại thông minh như vậy chứ?” Dịch Gia Di cũng không biết trong cái đầu nhỏ của Gia Tuấn nghĩ mấy suy nghĩ đó, lập tức bày ra bộ dáng vui sướng, chắp hai tay lại tỏ vẻ kinh ngạc.
Gia Tuấn được cô khen đến khoa trương như diễn hoạt hình, lập tức cười đến đỏ mặt, có trưởng thành sớm thế nào thì đến cuối cùng vẫn là một đứa trẻ, tuy rằng không phải cả ngày ôm Transformers nhưng vẫn tràn đầy tính trẻ con như cũ.
“Mấy câu làm sai, em đã nói với A Thụ rồi, sau đó anh ấy dạy em phải giải thế nào, lần sau sẽ không làm sai nữa.” Gia Tuấn vui vẻ xong, vẫn bổ sung cho thấy đã nghĩ cách sửa và học lại phần câu sai.
Dịch Gia Di lại dựng ngón cái: “Thế này còn giỏi hơn, hiểu sửa lại lỗi sai cho đúng.”
Đinh Bảo Thụ đang giúp bưng đồ ăn, đi ngang qua nghe được lời khen, chỉ chớp mắt mà không nói gì.
Sau vài phút, trên đường bưng đồ ăn Đinh Bảo Thụ lại đi ngang qua bên cạnh Dịch Gia Di, khuỷu tay bất cẩn va vào lưng cô.
Dịch Gia Di bị huých quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Bảo Thụ đã bước ra khỏi cửa hàng, đi đến bên bàn dưới lán che mưa ngoài cửa tiệm bày đĩa lên bàn, ánh mắt cô nhìn xuống, chỉ thấy trên đất rớt đồ, hình như vừa rồi lúc cậu bé đi qua làm rơi.
Dịch Gia Di cúi người nhặt lên nhìn, là một bài thi một trăm điểm, bên trên đề tên Đinh Bảo Thụ.
Cô quay đầu nhìn bóng lưng bận rộn của Đinh Bảo Thụ, lại nhìn bài thi trong tay, đột nhiên mỉm cười, thằng quỷ kiêu ngạo quật cường này cũng muốn được khen, nhưng cố cứ tình xấu hổ nói với cô mà thôi.
Cô khống chế biểu cảm, sau khi gọi Đinh Bảo Thụ vòng về ra sau bếp, mới trả bài thi lại cho cậu bé, lại cố tình không nói gì.
Bảo Thụ nói cảm ơn, nâng mắt lên đặc biệt đối diện tầm mắt với cô, thấy Dịch Gia Di cười nhẹ mà không có phản ứng gì khác, chỉ đành nhận lấy bài thi nhét vào trong túi quần, lúc quay người rời đi mới lộ ra vẻ mất mác.
Dịch Gia Di nhìn bóng lưng của cậu bé, quay người thì thầm vài câu với Lưu Gia Minh.
Lưu Gia Minh đứng dậy, giả bộ muốn đi nhà vệ sinh lại chạy bịch bịch ra ngoài, vài phút sau vòng về bắn tim với Dịch Gia Di.