Chương 904: Cho một cơ hội có được không 5
Mọi người ăn một bữa cơm với khí thế ngút trời, mỗi lần tới Dịch Ký luôn phải chọn món ngon đầy một bàn, bay trên trời có, chạy dưới đất có, bơi trong biển có, đều phải ăn cho bằng được, còn phải phối với một ít rau xanh, ăn đến hoàn toàn thỏa mãn.
Khi mọi người ăn no lưng chừng, Dịch Ký bắt đầu có khách, người vừa đông lên, Gia Tuấn và Dịch Gia Di không thể không thi thoảng đứng dậy đi giúp thanh toán và tiếp đón khách, Đinh Bảo Thụ, A Hương, Gia Như, Clara và anh Gia Đống càng bận đến không ngóc đầu lên được.
Lúc quán ăn đang ồn ào náo nhiệt, chén đĩa va vào nhau vang leng keng, nhân viên phục vụ cửa hàng bánh kem phía tây đột nhiên đi qua đây, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Vị nào là Đinh Bảo Thụ tiên sinh vậy ạ?”
Thiếu niên gầy nhỏ đang giúp khách hàng lau bàn và xếp đũa hơi sững sờ, lần đầu tiên cậu bé nghe thấy sau tên của mình kèm thêm hai chữ “tiên sinh”, cũng rất tò mò quay đầu, chỉ nhìn thấy thanh niên quấn tạp dề đồng phục của cửa hàng bánh kem xách cái bánh ga tô hai tầng đứng ở cửa tiệm.
“Tôi là Đinh Bảo Thụ.” Bảo Thụ sững sờ nói.
“Đây là bánh kem mà cậu đặt, làm phiền kiểm tra và nhận hàng.” Thanh niên lập tức đi tới, đưa bánh kem vào tay cậu bé.
Bảo Thụ trừng to mắt, lau bàn tay ẩm ướt lên tạp dề, vừa nhận bánh kem vừa nghi ngờ bảo: “Tôi có đặt bánh đâu.”
Trong lúc hoang mang thì thanh niên đưa hàng đã quay người rời đi, Bảo Thụ quay đầu nhìn Dịch Gia Đống, ánh mắt lại liếc qua bàn tròn mà các thành viên tổ B đang ăn cơm, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn cậu bé, người nào cũng treo nụ cười.
“Là ai thi toán được một trăm điểm vậy nhỉ?” Lưu Gia Minh đứng dậy, tay trái cầm cốc rượu, tay phải cầm đũa, dùng đũa gõ lên cốc rượu, rất giống thư sinh thuyết thư trong quán rượu thời cổ đại.
“Đinh Bảo Thụ!” Chú Cửu và Dịch Gia Di dẫn đầu, đồng thanh đáp.
Đinh Bảo Thụ lập tức máu vọt lên não, đứng giữa lối đi trong quán, cả người đứng thẳng bất động, nghẹn họng nhìn trân trối.
Những thực khách khác đang ăn cơm nhìn thấy một màn này cũng không nhịn được mà quay đầu, nhìn Đinh Bảo Thụ rồi cười ha ha.
Trong quán ăn không chỉ có mùi thơm của món ăn ngon mà còn có vị ngọt của bánh kem nữa.
Gia Tuấn thật sự không đành lòng nhìn Đinh Bảo Thụ xưa nay kiêu ngạo lại quật cường trở nên ngây ngốc như thế, hơn nữa còn đứng ngẩn người ở đó mãi chưa xong. Cậu bé đứng dậy khỏi ghế, kéo Đinh Bảo Thụ đến bên bàn tròn, mặc kệ gò má đỏ đến như sắp nhỏ máu của Đinh Bảo Thụ, cười ha ha nói: “Tuy em không được điểm tuyệt đối, nhưng có thể ăn ké một miếng bánh của anh được không?”
“Chị cũng muốn ăn ké!” Dịch Gia Di cũng nói theo.
“Tôi cũng muốn!” Đám người Lưu Gia Minh lập tức đồng thanh hô.
Ngay cả Gia Như đứng sau cửa sổ đồ uống cũng thò đầu giơ tay, thậm chí một thực khách nữ trẻ tuổi ngồi ở cửa quán ăn cũng cười nói theo: “Liệu tôi có vinh hạnh được chia sẻ một phần niềm vui này không?”
Đinh Bảo Thụ gật đầu lung tung, sau đó tay chân vụng về tháo hộp đựng bánh ga tô ra.
Dịch Gia Di ngồi bên cạnh nhìn cậu bé và Gia Tuấn, hiếm khi lộ ra nụ cười vô ưu hiếm thấy trong mấy hôm nay.
Bởi vì Đinh Bảo Thụ cắt bánh kem quá mức cẩn thận và cũng quá chậm nên Phương Trấn Nhạc dứt khoát đứng dậy thế chỗ.
Miếng bánh to nhất cho Đinh Bảo Thụ, sau đó là cho mấy đứa trẻ Gia Tuấn và Gia Như, tiếp đó lại chia thành rất nhiều phần, ngay cả những thực khách xa lạ trong Dịch Ký cũng mỗi người được một miếng.
Đinh Bảo Thụ còn đặc biệt để lại một miếng cất vào tủ lạnh bảo quản, cái đó là muốn mang về nhà cho bà nội ăn.
Ngồi bên bàn ăn bánh kem, Đinh Bảo Thụ bỏ qua lời mời ở lại của mọi người, vẫn đứng dậy chạy đi làm việc.
Dịch Gia Di ăn nửa miếng bánh ga tô đã muốn uống ít canh cho thanh miệng, vừa ngẩng đầu nhìn về phía bát canh đối diện với bàn tròn, đang nghĩ cách đứng dậy thì bàn tròn lại bị xoay một cái, vài giây sau bát canh đó đã chuyển đến trước mặt mình.
Chuyển tầm nhìn về phía Từ Thiếu Uy ngồi bên cạnh vừa mới rút tay trên bàn tròn đi, khóe môi Dịch Gia Di bị kéo thành đường thẳng, cô im lặng vài giây, cũng không bưng canh mà bỏ qua cái bát canh trước mặt, cúi đầu tiếp tục ăn bánh ga tô.
Thời gian còn lại của bữa ăn này, Dịch Gia Di quật cường không động vào bát canh đó.