Chương 907: Lời nói khiến người đau lòng 2
“Người chính tay hướng dẫn ngay từ đầu, tình cảm luôn khác hẳn mà.” Tam Phúc nói một cách rất bình tĩnh.
“Tôi vẫn là anh Gia Minh đầu tiên của chị Thập Nhất.” Lưu Gia Minh lẩm bẩm.
“Làm việc của cậu đi, sao lại lắm lời thế nhỉ.” Chú Cửu cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng.
Cuối cùng Lưu Gia Minh cũng im lặng, nhưng im lặng chưa được bao lâu lại vỗ bàn, sau khi thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, cậu ta cười hì hì nói: “Các người không nói gì thật ra là cũng ngưỡng mộ muốn chết phải không? Ha ha ha…”
Tiếng cười của anh Gia Minh dần trở nên biến thái, rất nhanh đã đổi thành màn đánh hội đồng của các thám tử khác, biến thành một chuỗi tiếng kêu gào “au au au!” “Có phải bị nói trúng tim đen rồi không? “Quân tử động khẩu không động thủ…”
…
Từ Thiếu Uy đi theo Dịch Gia Di, xách quà tết như gạo trong đống vật tư chất đống như núi ở cửa văn phòng của chị Nhân rồi lại theo Dịch Gia Di đi xuống tầng.
Dịch Gia Di lái chiếc xe cảnh sát chuyên thuộc được tặng cho tổ B kia, vừa lái vừa hỏi đường.
Rõ ràng không biết đường nhưng vẫn đòi làm tài xế, Từ Thiếu Uy muốn cười cô nhưng trong mấy hôm gần đây, bầu không khí giữa hai người khá vi diệu, anh ta biết cô không muốn để ý đến mình nên chỉ mím môi, giấu đi tâm trạng thoải mái hiếm có của mình.
Lái xe một cách trắc trở hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng hai người cũng tới bên dưới tòa nhà cũ trong một khu cộng đồng bình thường ở đông Cửu Long.
Từ Thiếu Uy đi theo phía sau Dịch Gia Di, quan sát môi trường giữa khu cộng đồng và cầu thang, cũ, tồi tàn, không có thang máy, rõ ràng gia đình của viên cảnh sát đã hi sinh vì nhiệm vụ này sống cũng không được tính là tốt cho lắm.
Hai người gõ cửa vài tiếng, trong nhà cũng không có ai đáp lời, ngược lại phía sau truyền tới tiếng bước chân.
Người đó bước đi nặng nề, khi gần đến trước mặt, ngẩng đầu trông thấy hai vị cảnh sát đứng ở cửa lập tức vừa cười vừa chào hỏi: “Là tổ trưởng Dịch của tổ trọng án và cảnh sát Từ phải không?”
“Bà là?” Dịch Gia Di quay đầu hỏi.
“Tôi là vợ của Lý Xán Kiệt.” Người phụ nữ đầu đầy tóc bạc cũng không cố tình nhuộm đen lại, làn da nhăn nheo cũng để mặc cho chúng lan ra, tuổi tác viết rõ trên gương mặt, đại khái là gần sáu mươi rồi.
Từ Thiếu Uy nghe được ba chữ “Lý Xán Kiệt”, tâm trạng vẫn còn tính là thoải mái trước đó lập tức trở nên nặng nề. Anh ta quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Di với vẻ khó tin, thấy cô đang vừa cười vừa đón lấy đồ mà bà Lý xách trong tay, đợi sau khi bà Lý mở cửa lại theo bà ta vào nhà.
Anh ta nhíu mày đi vào theo, quay đầu quả nhiên trông thấy bức ảnh treo chính giữa bàn thờ bên cạnh cửa, đó chính là viên cảnh sát già mà anh ta quen kia.
Dịch Gia Di đặt đồ mà mình mang tới và đồ xách hộ bà Lý lên bàn, bà Lý nhiệt tình mời hai người ngồi xuống, sau đó lại xách hoa quả mà mình vừa mua vào nhà bếp rửa sạch, vừa rửa vừa nói với hai người trong phòng khách nhỏ: “Vừa rồi nhận được điện thoại nói hai người sắp tới, trong nhà cũng không có gì ngon, tôi đặc biệt chạy xuống mua ít hoa quả, cũng không biết cô cậu có thích ăn không nữa.”
“Thật làm phiền quá, chúng tôi chỉ tới thăm bà thôi.’ Dịch Gia Di đứng bên cạnh bàn, quan sát xung quanh giống Từ Thiếu Uy.
Bởi vì căn nhà chật hẹp nên tạp vật nhiều năm tích lũy đã khó có thể hoàn toàn nhét hết xuống gầm giường và trong tủ, nhưng lại không nỡ ném đi, chỉ đành xếp gọn đặt trong góc phòng khách và trên nóc tủ, khiến cho căn phòng vốn đã không lớn đầy ắp đồ, trông càng chật chội bức bối hơn.
Bàn ăn nhỏ đã dùng quá lâu, một cái chân gãy một đoạn nhỏ, chỉ đành dùng hai viên gạch kê vào. Đế dép lê đặt ở cửa đã mài mòn cả, một tầng vải ở chỗ gót chân kia đã sớm bục cả lỗ nhưng vẫn chưa thể nghỉ hưu.
Từ Thiếu Uy đứng ở cửa, trong tay vẫn còn xách gạo.
Tầm nhìn của anh ta chuyển qua, Dịch Gia Di cũng nhìn qua, ánh mắt hai người giao nhau trong không khí lơ lửng bụi tại căn phòng nhỏ hẹp, không nói gì nhưng trong lòng lại hiểu rõ.
Bà Lý bưng hoa quả tươi ngon mọng nước vừa sạch xong đi ra khỏi nhà bếp, phòng khách vốn đã chật trông càng gò bó hơn.