Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 908 - Chương 908 - Lời Nói Khiến Người Đau Lòng 3

Chương 908 - Lời nói khiến người đau lòng 3
Chương 908 - Lời nói khiến người đau lòng 3

Chương 908: Lời nói khiến người đau lòng 3

Thấy Từ Thiếu Uy vẫn còn đứng ở đó, bà Lý vội vàng đặt hoa quả lên bàn, kéo cái ghế mời anh ta ngồi xuống. Lúc này, cậu trai trẻ mới đặt gạo ở cửa, ngồi xuống bên cạnh bàn với vẻ mặt nặng nề, chỉ là bà Lý đưa hoa quả cho anh ta, từ đầu đến cuối anh ta đều không ăn.

Trong căn phòng thoảng qua mùi ẩm mốc, bà Lý rót hai cốc nước ấm cho hai người, đặt hạt dưa vừa mới mua xong lên bàn, lúc này mới ngồi xuống, sau khi ngồi, bà ta lại lau khô bàn tay ướt lên áo, sau đó mới ngẩng đầu cười xấu hổ với hai người.

Dịch Gia Di trông thấy hai bàn tay phủ đầy vết nứt nẻ của bà Lý, bà Lý cũng để ý thấy tầm nhìn của cô, ngượng ngùng bảo: “Thi thoảng giặt quần áo cho người ta, có khả năng là bị dị ứng với bột giặt một chút, cũng có khả năng là chịu ẩm chịu cóng, nhưng không sao.”

“Trong nhà có gặp khó khăn gì không?” Ánh mắt của Dịch Gia Di lại rơi lên khung ảnh đặt trên cái tủ nhỏ, ông Lý đã hy sinh nhiều năm, bên trên lại vẫn bày ảnh chụp chung của gia đình có cả ông ta.

Ngoài ra còn có vài bức ảnh nữa, có bé gái nhỏ, có thiếu nữ thời kỳ thanh xuân, còn có một dáng người đã trải qua thời kỳ thanh xuân lộ ra nét duyên dáng yêu kiều… đó là ảnh thu nhỏ của một cô gái trưởng thành.

“Mấy năm trước rất khó khăn nhưng chủ yếu vẫn là khó khăn trong lòng thôi. Đến mấy năm nay cũng đã quen rồi, cuộc sống khổ một chút cũng vẫn trải qua được, bây giờ con gái đã lớn rồi, năm sau sẽ học đại học, đến khi ấy tôi cũng thoải mái hơn.” Bà Lý nở nụ cười, nói xong lại nhiệt tình mời khách: “Ăn chút hoa quả với hạt dưa đi.”

“Cảm ơn.” Dịch Gia Di cười cảm ơn.

“Không cần cảm ơn đâu, nên là tôi cảm ơn các cô đã đặc biệt qua đây thăm tôi mới đúng.” Bà Lý cào mái tóc quăn tự nhiên của mình, khi ngón tay kéo xuống, sợi tóc sẽ thẳng, mà khi ngón tay rời đi, lọn tóc lại quăn về.

Ba người đang nói chuyện phiếm câu được câu mất thì cửa phòng truyền tới tiếng vang chìa khóa, bà Lý vội vàng đứng dậy, vừa cười vừa nói với hai người: “Con gái được nghỉ, vừa ra ngoài mua đồ về.”

Bà ta vừa dứt lời thì cửa phòng đã bị đẩy ra, một thiếu nữ kéo cửa bước vào, gọi mẹ một tiếng, trông thấy Dịch Gia Di và Từ Thiếu Uy cũng biết là các cảnh sát tới thăm hỏi bọn họ, trên mặt lập tức nở rộ nụ cười: “Chào hai cán bộ, tôi ra ngoài mua kem với bánh mì nhỏ, mẹ nói các cô sắp tới, phải mua ít đồ về chiêu đãi, tôi nhờ vía của các cô mới mua được thứ mà mình thích ăn nhất.”

Là một cô gái rất hoạt bát.

Trong lúc cô ta nói chuyện đã cởi đôi giày da nhỏ ra, loạt soạt hai cái đã kéo đôi dép lê bị mài bay lông vào chân, chỉ bước nửa bước đã đến bên bàn, nhiệt tình đưa kem cho Dịch Gia Di và Từ Thiếu Uy, lại mở cái túi bánh mì nhỏ đặt lên bàn mời hai người ăn.

Sau đó không đợi bà Lý giới thiệu, cô gái trẻ đã kéo cái ghế ngồi xuống giữa Dịch Gia Di và Từ Thiếu Uy, nhìn Từ Thiếu Uy mà nở nụ cười, sau đó ánh mắt rơi lên mặt Dịch Gia Di, vui vẻ nói: “Tổ trưởng Dịch, tôi nhìn thấy cô trên báo suốt, báo chụp cô không được đẹp như ngoài đời đâu, ngoài đời cô đẹp lắm.”

“Cảm ơn.” Dịch Gia Di cắn một miếng kem, cười hì hì nhìn cô gái trẻ.

“Thật đó, mỗi lần tôi đọc báo đều nói với mẹ lớn lên tôi cũng muốn làm cảnh sát, nhưng mẹ tôi toàn bảo không được, nói làm cảnh sát rất nguy hiểm. Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều sẽ xui xẻo như cha tôi, gặp phải hung thủ đáng sợ đâu.” Cô gái trẻ cũng lấy một cái kem cho mình, bóc túi ngoài rồi hào hứng ăn.

Từ Thiếu Uy cảm thấy khi cô gái trẻ nói chuyện, ánh mắt của Dịch Gia Di toàn liếc qua đây, anh ta chuyển tầm nhìn đi, hơi cúi đầu, tránh né sự quan sát của cô.

“Con bé tên là Lý Ngọc Hà, giọng lúc nào cũng oang oang, hai vị cán bộ thấy cũng đừng trách nhé.” Bà Lý ngồi đối diện, tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự yêu chiều đối với con gái.

“Giọng con oang oang cũng được, bạn học của con cũng sẽ gọi con là Đại Hà, vì giọng của con to.” Lý Ngọc Hà nói với vẻ hàm hậu, thấy Từ Thiếu Uy không ăn kém mới tỳ lên bàn nghiêng đầu hỏi: “Anh cảnh sát, sao anh không ăn? Ngon lắm đó, quán kem gần nhà tôi làm kem ngon nhất, tôi đặc biệt chạy tới đó mua, anh nếm thử đi.”

Bình Luận (0)
Comment