Chương 909: Lời nói khiến người đau lòng 4
Cô ta muốn ăn cũng phải vào ngày lễ ngày tết hoặc là thành tích thi cử vô cùng tốt, có được phần thưởng gì đó thì mẹ mới mua cho cô ta ăn, thứ ngon như vậy nhất định phải chia sẻ với mọi người.
“…” Từ Thiếu Uy ngẩng đầu, nở nụ cười gượng gạo với cô ta.
Cô gái trẻ lại không bỏ qua mà vẫn ra sức gật đầu với anh ta, nhiệt tình mời mọc, Từ Thiếu Uy chỉ đành nói buổi sáng mình ăn nhiều quá, bây giờ thật sự không thể ăn thêm gì.
Lúc này, Lý Ngọc Hà mới thở dài cảm thấy tiếc nuối thay anh ta.
“Lúc cha vừa mới mất, mỗi năm trước tết, bạn bè của cha cũng thường tới, chẳng qua sau này cũng không thường tới nữa.” Lý Ngọc Hà có tính cách hướng ngoại giỏi ăn nói, cô ta vừa vào nhà đã giống như bọc trong gió xuân mưa rào cùng tới, ào ào toàn là sức sống: “Nhưng mỗi năm đội cảnh sát đều có cảnh sát tới tặng ít gạo này, hạt dinh dưỡng này, rất nhiều đồ ngon và hữu dụng. Chúng tôi có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền, còn có thể ăn được đồ ngon nữa.”
“Công việc và học hành đều thuận lợi cả chứ? Có gặp phải rắc rối gì không?” Dịch Gia Di theo lệ hỏi.
Lý Ngọc Hà cười ha ha: “Các cô tới thăm chúng tôi có phải cũng rất ngại đúng không? Mấy năm trước có cán bộ tới cũng rất lúng túng, lúc không biết nói gì cũng sẽ hỏi chúng tôi sống thế nào, ha ha.”
“A Hà!” Bà Lý lập tức liên tiếng ngăn con gái lại.
Lý Ngọc Hà cười xấu hổ, sau đó lại bảo: “Chúng tôi sống tốt lắm, bây giờ đang được nghỉ, tôi cũng có thể đi làm công kiếm tiền, đợi năm sau tôi học đại học còn có thể làm kiêm chức, kiếm được nhiều hơn, không có khó khăn gì đâu, cũng không có rắc rối gì cả.”
Bốn người nói chuyện một lúc, thật ra phần lớn thời gian đều là Lý Ngọc Hà đang kể chuyện, từ chuyện vui ở trường học của cô ta đến chuyện may mắn mà hai mẹ con gặp được, tóm lại là cái gì vui thì nói cái đó, bầu không khí hoan hỉ rất vui vẻ.
Sau khi Dịch Gia Di và Từ Thiếu Uy nói tạm biệt, bà Lý tiễn người đến đầu cầu thang, Lý Ngọc Hà lại càng xỏ giày vào, chạy bịch bịch theo đến bên cạnh bọn họ, một đường tiễn bọn họ lên xe rời đi.
Từ gương chiếu hậu trong xe nhìn thấy Lý Ngọc Hà vẫn đứng nguyên tại chỗ, thi thoảng lại vẫy tay với bọn họ, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, vóc người duyên dáng giống như toàn bộ từ ngữ tốt đẹp đều có thể dùng lên người cô ta.
Đứa trẻ không có cha đang chậm rãi bước qua giai đoạn thiếu nữ của mình trong một gia đình đơn thân nghèo túng quẫn bách, nỗi đau không còn cha đã không thể trói buộc bước chân của cô ta được nữa, cho dù người đứng trong phòng ốc sơ sài, đi đôi giày thủng lỗ, nhưng cô ta vẫn cười một cách chất phác và đơn thuần như vậy.
Xe cảnh sát lái vào đường lớn, dọc theo đường đi Dịch Gia Di và Từ Thiếu Uy chẳng ai nói tiếng nào, bọn họ đều tự chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Thẳng đến khi lái xe vào bãi đỗ xe, sau khi tắt máy, Dịch Gia Di mới đột nhiên bảo: “Tôi giấu một xấp tiền bên dưới giỏ hoa quả.”
“Tôi nhìn thấy rồi.” Từ Thiếu Uy đáp, giọng nói bằng phẳng giống như không có cảm xúc. Nhưng ánh mắt và bầu không khí xung quanh anh ta lại không thể lừa được người.
“Làm sai chuyện không đáng sợ, nhưng đã làm sai thì phải nhận.” Dịch Gia Di chợt bảo.
“…” Từ Thiếu Uy nhanh chóng chớp mắt, quay đầu đi.
“Tự thú đi.”
…
Dịch Gia Di dẫn đầu xuống xe trở về cục cảnh sát, Từ Thiếu Uy thì ngồi trong xe rất lâu, lâu đến mức các thám tử tổ B đã nghỉ trưa ra ngoài ăn cơm mới tụ hợp với anh ta.
Lưu Gia Minh còn hỏi Từ Thiếu Uy làm sao, Dịch Gia Di chỉ nói gia đình viên cảnh sát hôm nay tới thăm hỏi là đồng nghiệp cũ của Từ Thiếu Uy, đại khái có hơi bi thương trong lòng.
Anh Gia Minh ngốc còn cảm thán: “Làm cảnh sát thật đúng là một nghề nguy hiểm cao, tôi mới thật may mắn làm sao, đến nay vẫn chưa từng nổ súng một lần chưa chắc đã là chuyện xấu.”
“Luyện súng nhiều vào, đừng để lúc cần lại rỉ sắt.” Tam Phúc vỗ lên cánh tay của Lưu Gia Minh, ngồi lên xe Jeep của anh Nhạc.
Mọi người một đường đi ăn cơm, bên bàn cơm, Từ Thiếu Uy vẫn chìm đắm trong tâm sự của mình.
Đám người chú Cửu đều nghĩ anh ta buồn bã thương tâm, có người còn gắp thức ăn giúp anh ta, có người giúp anh ta rót nước, sau bữa cơm rời đi, anh Nhạc còn vỗ lên vai anh ta tỏ ý an ủi.
Chỉ là khi bàn tay của anh Nhạc rời khỏi bả vai của Lưu Gia Minh, anh ta cũng không được an ủi, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt nghiến răng nhíu mày giống như càng đau đớn và khó chịu hơn.
…