Chương 913: Từ Thiếu Uy, nên đưa ra sự lựa chọn rồi 1
Rất nhiều cảm xúc khó mà miêu tả ra, đến đây cuối cùng cũng bước tới tận cùng rồi.
Dịch Gia Di gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai dấu chân này.
Cái hôm Từ Thiếu Uy giết người chắc hẳn đã đi đôi giày bình thường không đi, cho nên cũng không cố tình phá hỏng một vài dấu chân ở hiện trường.
Vì phát hiện ra hiện trường hung án đầu tiên quá muộn, nơi này bị gió táp mưa sa phơi nắng, đặc biệt là có mưa nên rất nhiều manh mối đều bị phá hỏng.
Nhưng dấu chân không nhiều… cho dù không nhìn ra được các thông tin như hoa văn đế giày, nhưng cỡ bước chân, cỡ giày, còn có… dấu chân đặc biệt một chân chếch về trước, một chân kiểu chữ bát hướng ra ngoài…
Bằng chứng này… có tính không?
…
“Căn cứ theo hình thái bước chân có thể tìm được hung thủ không?” Phương Trấn Nhạc cũng bước đến gần đó, quay đầu hỏi A Kiệt.
“Khó lắm, căn cứ theo dấu chân đã rất khó khóa chặt hung thủ rồi, huống chi là hình thái bước chân. Trừ phi các anh tìm được nghi phạm trước, rồi lại thu thập dấu vết hình thái bước chân của nghi phạm và làm so sánh thì mới lấy được bằng chứng này, rất không dễ gì.” A Kiệt nhún vai với vẻ bất đắc dĩ.
Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di đều im lặng.
A Kiệt nhìn bọn họ, phát hiện ra mình vẫn luôn nói mấy lời chán nản, cho nên lại vội vàng xốc lại tinh thần, cười nói: “Nhưng cũng không phải không làm được.”
“Cảm ơn.” Phương Trấn Nhạc gật đầu với A Kiệt, A Kiệt quay người lại đi tìm những manh mối khác để chụp ảnh và thu thập.
“Có phát hiện ra gì không?” Thấy A Kiệt đã rời đi, Phương Trấn Nhạc thu lại tầm mắt, nhìn về phía Dịch Gia Di.
Gần đây, cô thường xuyên rơi vào trong suy nghĩ và cảm xúc của mình, là có chuyện gì đã xảy ra mà anh không biết sao?
Dịch Gia Di ngẩng đầu, trên đời này chuyện cô độc nhất chính là một mình giữ kín một bí mật.
Ngay khi một tiền bối đáng tin như anh Nhạc mở miệng hỏi, đối với cô mà nói không nghi ngờ gì chính là một sự hấp dẫn to lớn.
Có thể nói hết phát hiện của mình, những manh mối bí ẩn không hiện ra ngoài kia và mấy cảm xúc buồn bực trong lòng đó… ra với người khác.
Môi cô mấp máy nhẹ, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt cong lại, nhẹ giọng đáp: “Không có, tôi nghĩ thêm đã.”
“Ừm.” Phương Trấn Nhạc lại nhìn cô với vẻ nghi ngờ một lúc rồi mới chuyển đề tài nói: “Cách thức gây án rất tốt, có thể bắn liên tiếp hai phát súng trong khoảng thời gian ngắn, đạn lại bắn trúng ót nạn nhân. Đây rõ ràng không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được, phần lớn cho dù có cầm được hung khí cũng rất khó sử dụng nó được đến mức… thành thạo như thế.”
Anh tránh dùng cách nói như “dùng rất tốt” này, mà đổi thành dùng từ “thành thạo.”
“Cẩn thận mài sạch dấu vân tay và mặt của nạn nhân như thế, cho thấy đây là một người thận trọng. Tầng đầu tiên, anh ta không muốn bị cảnh sát điều tra ra được thân phận của hai nạn nhân.” Dịch Gia Di tiếp lời, gật đầu.
Đám thám tử Lương Thư Nhạc thấy Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc nói về vụ án cũng lập tức vây quanh lại.
Trong đó cũng bao gồm cả Từ Thiếu Uy.
Dịch Gia Di liếc mắt nhìn qua mấy vị thám tử, tuy rằng biết Từ Thiếu Uy đang nhìn mình nhưng vẫn nói tiếp: “Một tầng khác, anh ta vẫn chưa tiêu hủy chiếc xe của nạn nhân và dấu vân tay trong xe.
Đầu tiên, anh ta không muốn khi tiêu hủy các manh mối như xe của nạn nhân và dấu vân tay trong xe, vì một hành động như vậy làm ra sẽ để lại càng nhiều dấu vết hơn cho phía cảnh sát.
Tuy rằng hung thủ mài mặt và dấu vân tay của thi thể là muốn ngăn cản phía cảnh sát điều tra vụ án, nhưng anh ta càng không muốn vì làm chuyện dư thừa, vẽ vời cho thêm việc mà bại lộ bản thân.
Hung thủ rõ ràng là một người rất thông minh, hơn nữa năng lực phản trinh sát rất mạnh, toàn bộ hành vi của anh ta nhất định đều đã trải qua tính toán tỉ mỉ, và chắc chắn cũng đều đã cân nhắc cái được và mất trong mỗi một chuyện nhiều lần.
Mài đặc trưng khuôn mặt và dấu vân tay của thi thể đi là được nhiều hơn mất, cho nên anh ta làm.
Vậy không tiêu hủy xe của nạn nhân và các thông tin như vết máu tại hiện trường gây án chứng minh theo quan điểm của hung thủ, tiêu hủy mấy manh mối này có khả năng sẽ khiến anh ta càng bại lộ nhiều hơn, mà lợi ích thu được lại không đáng.”