Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 914 - Chương 914 - Từ Thiếu Uy, Nên Đưa Ra Sự Lựa Chọn Rồi 2

Chương 914 - Từ Thiếu Uy, nên đưa ra sự lựa chọn rồi 2
Chương 914 - Từ Thiếu Uy, nên đưa ra sự lựa chọn rồi 2

Chương 914: Từ Thiếu Uy, nên đưa ra sự lựa chọn rồi 2

Lương Thư Nhạc trừng to mắt, nhanh chóng ghi lại lời của Dịch Gia Di, chỉ cảm thấy tốc độ mình viết hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của cô.

Trước đây vẫn luôn cảm thấy bản thân cũng tính là rất thông minh rồi, thường vì mình có thể phát hiện ra một vài chuyện mà những đồng nghiệp cảnh sát mặc quân trang khác không phát hiện ra mà đắc chí, mấy ngày này tiến vào tổ trọng án chi viện, anh ta mới ý thức được thám tử chuyên nghiệp thật sự mạnh hơn, còn bản thân mình thì vẫn chưa đủ nhắc đến.

Từ Thiếu Uy nghe lời của Dịch Gia Di, nếu anh ta không phải hung thủ thì lúc này chắc chắn sẽ khen một tiếng.

Mỗi một câu mà cô nói đều đúng hết, câu từ nào cũng đều là kế hoạch của anh ta.

Anh ta nhìn sườn mặt trẻ trung, xinh đẹp lại kiên nghị của cô, khi con người đang thưởng thức một sự vật tốt đẹp luôn khó tránh khỏi muốn cười, khóe môi anh ta cũng nhếch lên, nhưng nụ cười lại chua chát vô cùng.

Có điều, anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó, thi thoảng lại liếc mắt nhìn cô, cho dù vì câu chữ của cô mà tay chân mình lạnh toát, cho dù gió thổi xuyên qua tòa nhà cuốn đi nhiệt độ cơ thể của anh ta.

Đã từng tức giận rồi, đã từng hối hận rồi, rất nhiều cảm xúc khó mà miêu tả được, đến đây, cuối cùng cũng đã bước đến tận cùng.

Tự thú sao?

Anh ta sững sờ, khóe môi hơi run lên.

Đột nhiên Lưu Gia Minh đi đến bên cạnh anh ta, giang cánh tay khoác lên vai anh ta, vừa giận chân vừa nghe Dịch Gia Di và anh Nhạc phân tích, thi thoảng còn lẩm bẩm một câu: “Ui, gió ở đây dữ thế, lạnh run hết cả người.”

Cảm giác được chỗ mà Lưu Gia Minh khoác cánh tay lên người mình dần trở nên ấm áp, khóe mắt liếc thấy đối phương rõ ràng không cao bằng mình, nhưng cứ cố tình giả bộ cao lớn lắm để khoác vai mình, một vài suy nghĩ lại bắt đầu nảy ra trong đầu anh ta.

“Nếu là như thế… hung thủ có quan hệ với hai nạn nhân này, chỉ sợ rất khó điều tra.” Phương Trấn Nhạc lập tức hiểu ra ý của cô.

Dịch Gia Di gật đầu.

“Cứ đợi thêm đã, xem có thể tìm được manh mối khác không.” Phương Trấn Nhạc nghiêm mặt, quay đầu nhìn về phía các đồng nghiệp ở bộ phận giám định đang bận rộn làm việc.

Rốt cuộc hung thủ và nạn nhân có quan hệ gì, và tại sao lại giết chết nạn nhân?

Là nạn nhân mà hung thủ tìm được, hay là hung thủ mà nạn nhân tìm được?

“Trở về chúng ta vẫn nên theo lệ thường, điều tra thân phận của hai nạn nhân và mối quan hệ xã hội. Cho dù không tìm được mối liên hệ giữa nạn nhân và hung thủ nhưng nói không chừng sẽ có người từng nhìn thấy hung thủ và nạn nhân ở chung.”

Dịch Gia Di nghĩ ngợi rồi lại nói: “Tìm hiểu hai nạn nhân này, chí ít chúng ta cũng sẽ biết rất nhiều chuyện và có thêm nhiều ý tưởng hơn một chút.

Đặt những vụ án khác ngoài vụ án hai thi thể dưới đáy biển lại với nhau, viên cảnh sát già đã chết, vụ cướp lớn dùng súng phối của viên cảnh sát già, kéo toàn bộ người từng xuất hiện trong mấy vụ án này ra ngoài…”

Dịch Gia Di nói đến đây lại dừng một chút, ánh mắt lóe lên, hít một hơi thật sâu, gạt cảm xúc nghẹn trong cổ họng đi rồi mới nói tiếp: “Điều tra từng người một, tái hiện tình tiết vụ án nhiều lần, kéo sợi tơ tằm nhiều lần, tìm kiếm manh mối có khả năng bỏ sót… có lẽ sẽ tìm được mối liên hệ giữa mấy người này.”

“Việc rất nhiều!” Chú Cửu cảm thán.

“Chúng ta không thiếu thời gian.” Tam Phúc cũng lộ ra vẻ mặt kiên định.

Mọi người đều im lặng, sau vài phút, Dịch Gia Di quay đầu nói với Phương Trấn Nhạc: “Anh Nhạc, để anh Gary và anh Gia Minh ở lại đây cùng các đồng nghiệp ở bộ phận giám định khảo sát hiện trường, còn chúng ta trở về tiếp tục điều tra đi.”

“OK.” Phương Trấn Nhạc gật đầu: “Gary, hai người các cậu trở về ngồi nhờ xe của bộ phận giám định nhé.”

Nói xong, anh đã quay người, dẫn đầu sải bước lớn đi ra khỏi tòa nhà bỏ hoang, khi nhấc chân, anh cố tình dùng đầu ngón tay gảy chìa khóa trong túi, phát ra tiếng leng keng.

Dịch Gia Di nghe được âm thanh này, không nhịn được mà khiến bước chân của mình đi theo tiết tấu đó, mỗi một bước đều giẫm lên tiếng vang leng keng leng keng của chìa khóa.

Bình Luận (0)
Comment