Chương 918: Vụ cướp tiệm vàng Nhất Phẩm 2
Nếu lúc đầu làm cảnh sát đã có thể vào cục cảnh sát Du Ma Địa, có thể ăn chực trà chiều của chị Nhân, cũng có thể mỗi sáng gặp mặt Dịch Gia Di ở nhà để xe, nói một tiếng ‘chào buổi sáng, madam Dịch’, sau đó hấp thụ đủ nguyên khí sẽ tiêu hao trong cả một ngày từ trong nụ cười rạng rỡ của cô, có thể giống như Lương Thư Nhạc, khi làm cảnh sát mặc quân trang có thể được điều tới vào lúc tổ trọng án bận rộn trước thềm năm mới, ngây thơ lại có thể tham gia vào trong công tác của một đám người như vậy, nghe Dịch Gia Di kiên nhẫn giảng giải, làm ghi chép khi sir Phương và madam Dịch thảo luận về tình tiết vụ án…
Mặt trời càng lúc càng chói chang, cuối cùng rất nhiều người cũng đã bắt đầu đi làm, chỉ là vẫn mang theo vẻ mệt mỏi và không đề phòng của dậy sớm.
Tiền Quý Bang đã thanh toán xong, đứng ở cửa quán ăn Lai Phúc quan sát xe cộ qua lại xung quanh.
Từ Thiếu Uy ngồi thẳng người, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng nghiêm túc.
…
Có thể bước vào ngõ tối trong thành phố náo nhiệt, không dừng chân lại chỉ vì tin đồn mà mấy ông chú bà thím ngồi ở góc tường nói chuyện, không bị đường phố hoa lệ làm mờ mắt, chính là người tuyệt vời am hiểu ở một mình nhất.
Ở Hương Giang không lưu hành hai chữ “cô độc” nhất, người ở nơi này ai cũng thích náo nhiệt, gia đình nào cũng thấy tốt nhất nên là một gia đình lớn, mấy đại đồng đường, mỗi ngày một đám người ngồi vây quanh bàn cơm ăn tối trong sự ấm áp dễ chịu, sau đó cùng nhau xem một bộ phim đang nổi, nhìn người đàn ông mà đại tiểu thư trong phim truyền hình cẩu huyết yêu đến chết đi sống lại chính là anh trai ruột của cô ta, đối tượng mà cô ta bất cẩn xảy ra tình một đêm lại là cha đẻ của cô ta…
Nhưng người làm cảnh sát mặc quân trang phải bỏ được náo nhiệt, học cách che giấu tâm cảnh của mình trong thành phố.
Ví dụ như A Lễ không thấy nhàm chán vì mỗi ngày đều phải đi tuần phố, anh ta luôn mang theo loại ánh mắt thoải mái để quan sát người qua người lại, tưởng tượng cuộc sống của họ và chuyện mà bọn họ đang phiền não, nhưng lại không thể dừng bước chân vì bọn họ, những con phố tiếp theo cần đi tuần vẫn còn phải đi, nhiều điểm quẹt thẻ tuần phố nhất định phải đúng giờ đúng chỗ làm đăng ký.
Cứ như thế, anh ta giống như một hiệp khách độc hành mỗi ngày đều băng qua các con phố, đi ngang qua vai vô số công dân nhưng lại không quen biết một người nào cả.
Anh ta tưởng tượng bên hông mình giắt trường kiếm, tóc dài bay bay, võ công cao cường, có một khí chất cô độc và ngầu lòi của người tung hoành khắp thiên hạ đó.
Trưởng quan luôn xin lỗi anh ta vì viên cảnh sát già vẫn luôn tuần tra cùng anh ta đã nghỉ hưu, đội cảnh sát vẫn luôn thiếu người, chưa thể kịp thời bổ sung đồng đội chung tổ với anh ta.
Đồng thời tuần phố nhất định phải có hai người vốn chính là chính sách bắt đầu thực hiện vào năm nay, anh ta đã quen làm hiệp khách độc hành rồi, trước kia thường xuyên chê viên cảnh sát mặc quân trang già đi tuần phố lề mề, lại luôn thích hở một tí là mua đồ ăn vặt bên phố… Bây giờ lại khôi phục trạng thái độc hành, ngược lại anh ta hy vọng cứ như thế mãi, không cần có một con quỷ ồn ào khác đi cùng anh ta.
Nhưng hôm nay anh ta thật sự không thể bình yên được, cô bạn gái vẫn luôn làm ca đêm được nghỉ, anh ta phải đi làm không có thời gian ở cạnh cô ta, mà cô lại cứ bám theo đuôi anh ta đi tuần phố.
“Em đừng đi theo anh mãi thế, nắng to như vậy, vất vả lắm mới được nghỉ, em đi dạo phố đi, hoặc là về nhà ngủ, xem tivi, không phải vẫn thoải mái hơn là ở đây đi đường hay sao? Ngay cả giày đế bằng còn không đi, buổi tối về nhà lại càm ràm đau chân…” Anh ta vừa đi tuần phố vừa quay đầu nói chuyện với cô bạn gái mà anh ta không ủng hộ đi theo mình.
“Giày đế bằng thì làm sao giống hẹn hò được? Một tháng này em toàn phải làm thay ca đêm suốt, ban ngày anh đi tuần phố, buổi tối em đi làm phải tiêm thuốc kiểm tra giường cho người bệnh, làm cứ như mặt trời với mặt trăng ấy, rõ ràng là một đôi mà mặt cũng chẳng gặp lấy một lần.” Amay hừ một tiếng bất mãn, chớp mắt cái lại trở nên vui vẻ, cười bảo: “Hiện giờ cũng có rất nhiều cặp tình nhân hẹn hò đều thích dạo phố mà. Không phải bây giờ chúng ta trông giống như đang hẹn hò sao? Hơn nữa anh còn mặc đồng phục nữa, đẹp trai lắm đó.”
A Lễ bĩu môi, rất buồn cười.