Chương 927: Nổ súng 2
“Chị Thập Nhất, ai gọi điện vậy?” Gary ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, hỏi.
“… Không có gì.” Dịch Gia Di ngẩng đầu, cười yếu ớt.
Cô quay người chống lên bàn chung, với lấy một cốc cà phê, uống hết nửa cốc mà không biết vị của nó thế nào, thẳng đến khi trái tim đập tăng tốc vì kích thích dần dịu lại, cô mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Toàn bộ giãy dụa và đau khổ đang biến mất vào một khắc này.
Cuối cùng thì lý trí và cảm tính đã không còn thiên nhân giao chiến nữa, đã không còn rối rắm giữa chức trách của cảnh sát và tình cảm với bạn bè, tất cả đều hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất.
Ánh mặt trời chói mắt, Dịch Gia Di nhắm mắt lại, ánh dương chiếu sáng một giọt nước trong suốt trên mặt cô.
Mấy giọt trong suốt đó càng ngày càng nhiều rồi nối liền thành chuỗi, im hơi lặng tiếng rơi lên mặt bàn chung, vỡ tan ra.
…
Cuối tuần là đại tang của Từ Thiếu Uy.
Người tới cũng không nhiều, các thám tử tổ B và vài vị trưởng quan.
Bạn bè cũ ở Dịch Ký, còn có A Lễ đã được cứu và bạn gái Amay của anh ta.
Khi quan tài nhập thổ, toàn bộ thám tử đều lôi súng phối ra, hướng họng súng lên trời.
Nổ súng hạ táng.
…
Buổi chiều mọi người trở về nhà mình, khi gần đến Dịch Ký có băng qua một công viên nhỏ, Dịch Gia Di tạm biệt đám đàn ông, một mình đi vào công viên yên tĩnh.
Những người khác đều nghe theo thỉnh cầu của Dịch Gia Di, tuy rằng lo cho cô nhưng cũng không dám quấy rầy.
Clara lại không phải là người có cá tính như thế, ngay khi gần đến Dịch Ký, đột nhiên cô ta thuận miệng biện một lý do rồi quay người chạy mất.
Vòng về công viên, từ xa, cô ta trông thấy Dịch Gia Di ngồi một mình trên xích đu đến ngây người, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn sải bước chạy về phía cô.
Ngồi lên cái xích đu bên cạnh Dịch Gia Di, Clara chẳng nói gì cả mà chỉ ngồi đung đưa cùng với cô.
Rất lâu sau, đột nhiên Dịch Gia Di quay đầu hỏi: “Clara, tôi đại khái cũng đã hiểu được cảm giác của cô khi Triệu Mỹ Ni bị giết ngày trước rồi.”
“Lúc đó phía cảnh sát còn nghi ngờ tôi là hung thủ.” Clara tiếp lời, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Dịch Gia Di với vẻ rất quan tâm.
‘Đúng vậy.” Dịch Gia Di cười khổ một tiếng, lại đột nhiên nói: “Nếu tôi có thể…”
Clara dường như hiểu được cô định nói gì, không đợi Dịch Gia Di nói xong đã ngắt lời: “Đừng nói như vậy.”
Dịch Gia Di quay đầu nhìn qua.
“Lúc trước tôi cũng luôn nghĩ nếu tôi có thể quan tâm Mỹ Ni một chút… nhưng đừng nghĩ như thế.” Vẻ mặt của Clara nghiêm túc, cái cổ họng to của cô ta khiến cho lời nói trở nên khí phách mạnh mẽ, thu hút sự chú ý của Dịch Gia Di.
“Nửa đời này tôi đã sống rất tận hứng.” Clara chợt ngẩng đầu, kéo chủ đề lên người mình: “Con người chưa chắc cứ phải luôn đi trên con đường đúng, chỉ cần sống nhiệt tình và sống cố gắng là đủ rồi.”
Hai cái xích đu không đồng bộ, tự thuận theo tiết tấu riêng của mình mà đu trước đu sau.
“Tôi đã từng đi sai đường, khi ấy không hiểu chuyện, rất ngu nữa.
Vậy thì giãy ra thôi, cố gắng thay đổi cuộc đời mình đi.
Người ngã vào đống bụi từng sống giống như bùn đất, chém đứt quá khứ, tiếp theo phải đi thế nào, đều là con đường tiến lên cả.”
Clara nhìn Dịch Gia Di, đột nhiên nở nụ cười: “Cô hiểu không?
Vương tiên sinh làm quản lý môi giới bất động sản, mỗi ngày tới nơi này ăn cơm, từ ánh mắt anh ta nhìn tôi là tôi biết anh ta thích mình.
Loại ánh mắt đó… nói thế nào nhỉ?”
Dịch Gia Di nhướng mày, bị câu chuyện của Clara thu hút.
Clara im lặng vài giây, say mê hồi tưởng: “Vương tiên sinh khiến tôi cảm thấy… giống như khi tôi đang thái thức ăn, khi xào thức ăn, khi nghiêm túc học với anh Gia Đống, là như biết tỏa sáng vậy.
Ánh mắt của anh ta mang tới cho tôi loại cảm giác dường như khi tôi nghiêm túc làm việc trông rất mê người vậy.
Trước đây có rất nhiều tên đàn ông, cô biết đấy, ánh mắt của bọn họ đều mờ ám. Êu…
Nhưng ánh mắt của Vương tiên sinh thì lại khác. Ánh mắt của anh ta trong sạch, rất say mê, có nhiệt độ, lại… nói thế nào nhỉ, chính là có vẻ hơi kiềm chế và thận trọng ấy…
Tôi chưa chắc sẽ cùng anh ta hẹn hò, nhưng từ trong ánh mắt của anh ta, tôi cảm giác được một tôi mới.
Một tôi nhiệt tình, mạnh mẽ, mê người.
Tôi vì đoạn đường mới này sẽ cảm thấy rất yêu bản thân.”
“Thật tốt.” Dịch Gia Di nói từ tận đáy lòng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
“Đúng vậy, thật tốt.” Clara quay đầu hỏi Dịch Gia Di: “Khi cô làm việc có loại cảm giác này không không?”
“…” Dịch Gia Di nghiêng đầu, hồi tưởng lại công việc trước đây của mình.