Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 926 - Chương 926 - Nổ Súng 1

Chương 926 - Nổ súng 1
Chương 926 - Nổ súng 1

Chương 926: Nổ súng 1

Mỗi một người đều có sự lựa chọn của riêng mình.

Vì thế, buổi sáng cách ngày, Quách Vĩnh Diệu dẫn Lưu Tế - “tổ trưởng tổ nhỏ quét sạch bắt nạt, cảnh ti bộ phận khiếu nại” và viên cảnh sát mặc quân trang A Lễ có tham gia vào vụ cướp tại tiệm vàng Nhất Phẩm, sau khi cùng ngồi vào bàn nhỏ, đồng loạt thông báo mở họp báo đến thị dân.

Trong văn phòng của chị Nhân, cái tivi nhỏ đang bật, trên đó phát sóng trực tiếp buổi họp báo: “… Bảo vệ thị dân là nghĩa vụ của cảnh sát Hương Giang...”

“… Khi vào đội cảnh sát, chúng tôi đã từng tuyên thệ… bản thân chỉ muốn thật lòng tuyên thệ trung thành giữ nề nếp, giữ gìn kỷ cương, chấp hành kỷ luật, không sợ hãi, không làm việc thiên tư, chính trực, thành thật…”

Dịch Gia Di giao hồ sơ cho nữ cảnh sát văn thư trẻ làm việc với chị Nhân – A Văn, đợi sau khi đối phương tra tìm và đăng ký từng phần văn kiện một, cô mới ký tên vào.

Chị Nhân nhét một nắm đậu vào tay cô, Dịch Gia Di bỏ một hạt vào miệng, nhìn chằm chằm vào tivi một lúc rồi mới quay người rời đi.

Đợi bóng lưng của cô biến mất, chị Nhân mới nhìn về phía cửa trống không, khẽ thở dài một tiếng.

“Vẫn là làm văn thư tốt hơn, tuy rằng không vẻ vang vinh dự nhưng cũng sóng yên biển lặng, càng bình tĩnh hơn.” Chị Nhân thở dài, quay đầu nói với A Văn: “Cứ yên tâm làm ở văn phòng này đi, đừng cả ngày nằm mơ nữa.”

A Văn cười khà khà, lại vẫn đứng bên trong cửa lặng lẽ thò đầu nhìn ra ngoài, trông trộm bóng lưng của Dịch Gia Di, trong mắt tràn đầy vẻ mong đợi và sáng ngời: “Nhưng tổ trưởng Dịch ngầu bỏ xừ, em rất muốn giống cô ấy.”

Vụ án giết người bằng súng ở đường Phúc Vinh kết án, trong tay tổ B chỉ còn lại “án chín một.”

Nhưng tuy rằng manh mối mới đã lôi ra được thân phận của hai nạn nhân, lại vẫn luôn khó mà điều ra được manh mối mang tính đột phá tiếp theo.

Dịch Gia Di đến bộ phận giám định lấy toàn bộ đơn báo cáo tại hiện trường gây án đầu tiên, sau khi xác nhận và sàng lọc, cô không nhịn được mà đi vào văn phòng của Trần Quang Diệu, trao đổi với đối phương về mấy báo cáo này.

Ngay khi nhìn thấy đơn báo cáo phân tích dấu chân, Dịch Gia Di giống như tình cờ nghĩ đến, tùy tiện hỏi: “Đúng rồi, anh Đại Quang Minh, trước đây không phải anh từng thu thập dấu chân của tất cả chúng tôi sao? Còn nói là muốn thu thập dấu chân của những nhóm người khác nhau ở trong ngõ nhỏ, phố lớn ngẫu nhiên, ví dụ như bác sĩ, y tá, công nhân xây dựng, đầu bếp… công việc này vẫn còn tiếp tục chứ?”

Vì Từ Thiếu Uy đã không còn người thân nên đồng đội tổ B thay người nhà của anh ta đi thu dọn vật dụng thường ngày và quần áo trong nhà anh ta, cùng hỏa táng với thi thể.

Dịch Gia Di cũng tham gia vào công việc này, khi đến nhà Từ Thiếu Uy, cô có để ý đến giày của anh ta nhưng vẫn chưa tìm được đôi giày phù hợp với dấu chân để lại tại hiện trường gây án đầu tiên.

Trong nhà anh ta, cô không nhìn thấy bất cứ bằng chứng nào khác, nhưng lại nhìn thấy các loại giấy khen, bảng thành tích, huy chương và cờ thưởng được anh ta quét hồ dán trên tường một cách nghiêm túc.

“Ý cô là dùng mấy dấu chân được thu thập kia để so sánh với dấu chân hung thủ đã để lại sao?” Trần Quang Diệu nghĩ ngợi rồi nói: “Đúng là đang làm nhưng số lượng cũng không nhiều, e rằng sẽ không tìm được cái tương tự với hung thủ đâu.”

“…” Đột niên Dịch Gia Di cúi mắt, nhìn chằm chằm vào mép bàn rất lâu, thẳng đến khi Trần Quang Diệu gọi tên cô, cô mới mở miệng đáp: “Đối chiếu thử coi sao đi.”

“OK.” Trần Quang Diệu gật đầu.

“Cảm ơn anh Đại Quang Minh.”

Dịch Gia Di mím chặt môi, rời khỏi bộ phận giám định, tiếp theo đó chính là chờ đợi trong dày vò, giống như đang đợi giấy chẩn đoán thuộc về cô vậy.

Cách ngày, bộ phận giám định gọi điện tới, Dịch Gia Di lao đến trước máy bàn để nhận máy.

“Thập Nhất phải không? Chúng tôi đã đối chiếu toàn bộ dấu chân đã làm với dấu chân của hung thủ rồi, không có cái nào tương xứng…”

Dịch Gia Di đã không nghe được lời sau đó của anh Đại Quang Minh nữa.

Cô quay người dựa lên bàn chung, cúi đầu, dùng sức nhắm mắt lại.

Cánh tay rũ bên người đó đang run nhẹ, ánh mặt trời hắt xuống cũng kéo ra một cái bóng dài run rẩy trên sàn nhà.

Sau vài phút, cô cúp máy, vẫn đứng yên lặng ở đó, hai vai sụp xuống, cả người trông như mất hồn mất vía vậy.

Bình Luận (0)
Comment