Chương 925: Đôi dép lê mới 3
Cô ta dỡ hàng với vẻ nghi ngờ, người mẹ thò đầu ra khỏi bếp, hỏi: “Thứ gì vậy con?”
“Con không biết…” Lý Ngọc Hà đang nói bình thường chợt im bặt.
Trong thùng các tông là một cái túi da rắn, kéo khóa mở ra, bên trong lại đựng đầy ắp những đồng đô la Hồng Kông mệnh giá lớn …
Người mẹ đi ra khỏi nhà bếp, thò đầu nhìn vào trong túi, lập tức trong lòng kinh hãi đánh rớt cái muôi trong tay xuống đất.
Lý Ngọc Hà sững sờ xách cái túi da rắn ra, bên dưới cái túi còn có một cái túi mua sắm nhỏ bị ép dẹp, cô ta lấy nó ra, phẩy một cái rồi nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong là một đôi dép lê màu hồng hoàn hảo.
Lý Ngọc Hà giật ngón chân, cúi đầu nhìn đôi dép lê cũ đã đi năm, sáu năm trên chân mình, lại chuyển ánh mắt về.
Màu sắc của đôi dép lê rất đẹp, giống như một bông hoa mềm mại giàu sức sống nhất đang lặng lẽ nở rộ bên trong túi.
…
Có cảnh sát hy sinh khiến bầu không khí trong toàn cục cảnh sát đều giống như bầu trời âm u.
Gió thổi không lạnh, ánh mắt trời chiếu xuống không ấm áp, trong văn phòng thì bức bối.
“Vụ án giết người bằng súng ở đường Phúc Vinh” và “Vụ cướp tiệm vàng Nhất Phẩm” hợp lại, lấy Tiền Quý Bang bị bắn chết ngay tại hiện trường trong quá trình cướp vàng làm điểm kết, cuối cùng cũng kết thúc vụ án trước năm mới.
Súng đã được giao nộp, tiệm vàng Nhất Phẩm tự phát, đòi tiền từ công ty bảo hiểm, báo cáo và tài liệu về vụ án đã được sắp xếp xong xuôi, trình lên rồi đóng vào hồ sơ.
Cái hôm xảy ra chuyện ấy không có một công dân nào bị thương, càng không có công dân nào tử vong.
Một viên cảnh sát anh dũng hy sinh khiến toàn bộ thành phố ồn ào, bộ phận quan hệ công chúng nhân cơ hội tuyên truyền tinh thần của cảnh sát Hương Giang, điểm đánh giá cũng tăng cao.
Sau khi bản tin về Từ Thiếu Uy rầm rộ trên các mặt báo, phần lớn người truyền thông muốn thu hút sự chú ý của mọi người mà khai thác quá khứ của anh ta.
Cha mẹ bất ngờ đột tử khi ra nước ngoài du lịch, không có anh chị em, không vợ con, là một nhân vật giống như thiên sát cô tinh vậy.
Thậm chí có truyền thông còn đào bới ra được cả chuyện Từ Thiếu Uy bị người chèn ép khi còn làm cảnh sát ở cục cảnh sát Hồng Khám Thôn, sau đó thậm chí còn bị viên cảnh sát già là cấp trên khi đó tùy tiện bắt lấy một lỗi sai nhỏ mà bị điều đến cục cảnh sát Thuyên Loan. Người bên truyền thông này rất biết đào bới điểm nóng, lại tìm được đứa trẻ đã từng được Từ Thiếu Uy cứu sống. Đám trẻ này cảm thấy rất bất công đối với việc Từ Thiếu Uy bị bài xích, bị chèn ép, ý chí và mơ ước đều bị chà đạp khi còn ở cục cảnh sát Hồng Khám Thôn, nói rằng nội bộ giới cảnh sát nhiều chuyện bất công, chuyện cảnh sát cũ chèn ép cảnh sát mới này ở đâu cũng có... Người truyền thông này thậm chí còn phỏng vấn được một viên cảnh sát mặc quân trang trẻ tuổi ở cục cảnh sát khác cũng bị tiền bối áp bức, còn từng bị tát một cái ngay trước mặt mọi người.
Sự việc vừa ầm ĩ lên, các trưởng quan lớn trong giới cảnh sát lập tức thành lập tổ nhỏ thanh trừng, quyết định ngăn chặn hành vi trên bắt nạt dưới và vô duyên vô cớ chèn ép cấp dưới trong đội cảnh sát.
Đồng thời, giám sát Quách Vĩnh Diệu của bộ phận quan hệ công chúng vừa mới được khen vì dư luận tốt lên nhiều lại đột nhiên bị mắng. Sir Quách không thể không gánh áp lực mở một cuộc họp báo, muốn tuyên truyền hành động thanh trừng nhắm vào hành vi xấu “bắt nạt” tại nội bộ cảnh sát một phen, đồng thời cũng tuyên truyền lại sự tích cảnh sát anh dũng vì nghĩa trong vụ cướp tại tiệm vàng Nhất Phẩm.
Nhưng Quách Vĩnh Diệu tìm đến giám sát Phương Trấn Nhạc của tổ B, muốn mời đối phương cùng mình đến buổi họp báo thì lại bị từ chối dữ dội.
Quách Vĩnh Diệu không thể không lại tìm đến Dịch Gia Di, nhiều lần khuyên nhủ, khẩn khoản mời đối phương cùng mình trình bày lại tình tiết vụ án một cách tỉ mỉ.
Dịch Gia Di cúi mắt, cười nhạt, khéo léo nói: “Sir Quách, khi ấy tại hiện trường ngoại trừ tôi và Từ Thiếu Uy ra, vẫn còn một viên cảnh sát mặc quân trang khác, hay là dẫn anh ta tham gia họp báo đi.”
“Cô nói là viên cảnh sát mặc quân trang được Từ Thiếu Uy cứu đó sao?” Sir Quách hỏi.
“Vâng.” Dịch Gia Di gật đầu.