Chương 924: Đôi dép lê mới 2
Đèn giao thông trước mặt chuyển sang xanh, anh nhấn chân ga, vượt qua mấy chiếc xe, một đường bấm còi nhấn chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện, sau đó vội vàng đỗ xe vào trong bãi, sải bước lớn chạy vào trong bệnh viện.
Tốc độ bước bịch bịch giống như trái tim anh đang đập lúc này.
Chạy lên cầu thang phòng cấp cứu, trong nháy mắt vòng vào phòng cấp cứu, anh mới nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Các thám tử tổ B nghe được tiếng bước chân đều đồng loạt quay đầu qua, mắt người nào cũng đỏ hoe, trong nháy mắt nhìn thấy anh đó đều không tự chủ được mà khàn giọng gọi anh: “Anh Nhạc…”
“Anh Nhạc…”
“Anh Nhạc…”
Phương Trấn Nhạc bước nhanh qua đó, đèn trong phòng phẫu thuật đã tắt, rất dễ nhận thấy ca cấp cứu đã kết thúc, các bác sĩ đã bắt xử lý thi thể của bệnh nhân ở bên trong.
Đi vào giữa các anh em, anh giang hai cánh tay mình ra.
Mọi người đều dựa vào, Lưu Gia Minh cúi đầu tỳ lên vai Phương Trấn Nhạc, dùng bả vai của anh che gương mặt tèm nhèm nước mắt của mình.
Tay phải của Phương Trấn Nhạc vỗ nhẹ lên vai Lưu Gia Minh, tay trái vòng qua kéo Dịch Gia Di vào trong lòng, dùng sức ôm vai cô, cảm giác được cô kiềm chế đến run cả người, đột nhiên mũi cũng bắt đầu chua xót.
Tam Phúc huých vai trái lên bả vai Phương Trấn Nhạc, ngẩng đầu kiềm chế nước mắt…
Khi bác sĩ đẩy giường bệnh phủ khăn trắng ra ngoài, Amay giành đi nộp viện phí đã chạy về, trong tay cô ta cầm đủ các loại hóa đơn, nhìn xe khăn trắng đẩy ra và vẻ mặt của các thám tử, cả người cô ta sững lại.
Nghĩ đến nếu không phải vị thám tử này xông lên nhào vào người hung thủ thì bây giờ người nằm trơ trọi và lạnh ngắt trên đó sẽ là bạn trai mình, trái tim cô ta thắt chặt, ánh mắt càng thêm bi thương.
Được người dùng tính mạng cứu giống như giết người lấy mạng vậy, đều là nợ cả đời không thể trả.
Bởi vì những thám tử khác đều quá mức bi thương nên Amay đành gánh vác trọng trách giúp xử lý công tác thủ tục giấy tờ, đặc biệt cô ta còn là y tá, đối với các khâu ở bệnh viện nắm rõ như lòng bàn tay, chạy đi làm thủ tục cũng thuận buồm xuôi gió hơn.
Chỉ là làm xong hết mọi việc rồi, cô ta vẫn phải đối mặt với các thám tử tổ B – CID.
Trong hành lang bên ngoài nhà xác bầu không khí thật tĩnh lặng, ở đây chỉ có lạnh lẽo và tiếng khóc, không có bất cứ thứ gì phát sáng.
Amay nhìn thấy vị trưởng quan đến cuối cùng kia cầm hai cốc nước nóng, một cốc cho nữ cảnh sát cả người dính toàn máu, đã bắn chết hung thủ, một cốc đưa cho thám tử nam trẻ tuổi khóc dữ dội nhất.
Cô ta mím môi đứng một lúc rồi quay người rời đi, vài phút sau lại mang theo một khay nước ấm, chia cho các thám tử khác.
Nước ấm vào bụng, cảm xúc cũng từ từ ổn định, cuối cùng mọi người cũng dừng nức nở và thút thít.
Máu tươi dính trên người và trên tay Dịch Gia Di đã khô lại, cô mặc kệ cơ thể không thích ứng được, lặng lẽ nhắm mắt lại ngồi tựa lên ghế dài trong hành lang lạnh lẽo.
Đầu vẫn dựa lên bức tường cứng ngắc, nước mắt vẫn chảy ra, bị hai hàng lông mi chia cắt, thuận theo gò má chảy xuống rồi lại tập trung thành vũng.
Trong lòng trống rỗng, cô không phát ra được một tiếng nào, chỉ nghẹn ngào trong vô lực, càng không có cách nào giống như trẻ con phát ra tiếng khóc đau buồn.
Rất nhiều bi thương nghẹn trong lòng chỉ có thể cùng với từng giọt nước mắt chảy ra khỏi cơ thể.
Đột nhiên bàn tay bị cầm lên, lòng bàn tay ấm áp nâng ngón tay lạnh buốt của cô, cái khăn ẩm ướt hơi mát lau lên mu bàn tay, lại lau cẩn thận những vết máu đã khô trên đó.
Hai bàn tay ấm nóng này rất hữu lực nhưng động tác lại rất chậm, giống như mẹ hiền dịu dàng nhất.
Lông mi của Dịch Gia Di hơi run lên, cô chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy anh Nhạc xưa nay thô lỗ đang ngồi bên cạnh mình, cúi đầu cẩn thận giúp cô lau vết bẩn.
Lồng ngực nghẹn đắng, rất lâu sau, cô mới khàn giọng nói: “Anh Nhạc, là tôi không quản tốt anh ta, cũng không bảo vệ tốt cho anh ta… hu hu….”
Cho dù là người kiên cường cũng sẽ đỏ hoe mắt, anh nắm lấy tay cô, quay đầu đi.
Bi thương nhấn chìm tất cả mọi người đến khi ngạt thở.
…
Tại một góc nào đó trong thành phố, tòa nhà thấp cũ kỹ, cầu thang quanh co loang lổ, nhân viên bưu điện vòng đến một ngã rẽ cuối cùng rồi gõ vang một cánh cửa sắt cũ.
Lý Ngọc Hà được nghỉ ở nhà ra mở cửa, sau khi ký nhận bưu kiện, nói một tiếng cảm ơn với nhân viên bưu điện rồi mới đóng cửa.
Quay người chuyển cái bọc to nặng trịch lên bàn, lật tìm biên lai kiểm tra địa chỉ người gửi, phát hiện lại là người gửi nặc danh tên [Giúp học tập].