Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 923 - Chương 923 - Đôi Dép Lê Mới 1

Chương 923 - Đôi dép lê mới 1
Chương 923 - Đôi dép lê mới 1

Chương 923: Đôi dép lê mới 1

Dù là con người kiên cường cũng đỏ hoe mắt, anh nắm tay cô, quay đầu đi.

Phương Trấn Nhạc ở lại hiện trường gây án xử lý công việc còn lại, những thám tử viên khác của tổ B lại có hơi không yên lòng cho lắm.

Sau khi các đồng nghiệp của bộ phận giám định và bộ phận pháp y tới, Phương Trấn Nhạc dứt khoát bật đèn xanh cho đám người chú Cửu, chấp thuận cho bọn họ tới bệnh viện, một mình anh thì ở hiện trường dẫn một đám cảnh sát mặc quân trang xử lý công tác quan trọng cần phải hoàn thành ở hiện trường, còn lại thì đợi mọi người từ bệnh viện về rồi nói sau.

Viên cảnh sát mặc quân trang A Lễ đứng bên khung cửa, thân là nhân chứng tại hiện trường cộng thêm là cảnh sát mặc quân trang tới hiện trường sớm nhất, A Lễ không thể không phối hợp với Phương Trấn Nhạc làm công tác lấy khẩu cung, nhưng nhìn bóng lưng của các thám tử vội vàng chạy đến bệnh viện, trong lòng cũng vô cùng nhớ thám tử CID đã cứu mình kia.

Cô bạn gái đứng bên cạnh nhìn ra suy nghĩ của anh ta mới vỗ lên vai anh ta bảo: “Em đến bệnh viện thay anh, nếu có thể giúp được, em sẽ làm ngay.”

Nói xong, bạn gái Amay của A Lễ quay người đuổi theo các thám tử tổ B, sau khi giải thích đơn giản, cô ta ngồi lên xe của chú Cửu, cùng mọi người một đường tới bệnh viện.

Phương Trấn Nhạc hít một hơi thật sâu, tuy rằng trong lòng anh cũng lo lắng nhưng vẫn phải có người ở hiện trường, anh mím môi, cuối cùng quay người vòng vào tiệm vàng.

Mấy viên cảnh sát mặc quân trang được sắp xếp tới đây chi viện làm việc có trình tự: Kéo dây cảnh báo, phối hợp với bộ phận quan hệ công chúng ứng phó với người truyền thông muốn chui vào trong tiệm vàng. Lấy khẩu cung của khách hàng và nhân viên bán hàng trong tiệm vàng…

“Thập Nhất không bị thương chứ?” Hứa Quân Hào vừa đứng bên cạnh đợi bộ phận giám định thu thập bằng chứng, vừa quay đầu hỏi Phương Trấn Nhạc.

“Thập Nhất không bị thương, nhưng một thám tử khác là Từ Thiếu Uy bị thương nặng.” Phương Trấn Nhạc nhíu chặt mày, thi thoảng lại nhìn giờ, nhìn Bb-call bên hông, lúc này không có tin tức gì lại chính là tin tốt nhất.

Hứa Quân Hào nhìn vết máu phun và vết máu chảy xuôi trên mặt đất trước mặt, anh ta nâng mắt nhìn Phương Trấn Nhạc, cuối cùng vẫn không nói ra suy nghĩ thật sự của mình.

Khi Từ Thiếu Uy được đưa lên xe cứu thương, anh ta cũng vội vàng liếc mắt nhìn qua, vết thương đó và lượng máu chảy này, chỉ sợ không khả quan cho lắm.

Phương Trấn Nhạc vừa tiếp xúc với tầm nhìn của Hứa Quân Hào, không cần anh ta nói cũng hiểu được ý của đối phương.

Anh mím môi giậm chân, nhíu chặt mày sốt ruột.

Khi Hứa Quân Hào lại gần thi thể đã kiểm tra sơ bộ thi thể, bộ phận giám định bắt đầu thu thập vật chứng tại hiện trường cũng chính là trong tiệm vàng, anh buồn bực đi ra ngoài cửa, hai tay nhét vào túi, quay lưng lại với tiệm vàng, che chắn cho các đồng nghiệp ở bộ phận giám định và bộ phận pháp y đang bận rộn trong tiệm và tình hình hỗn loạn ở hiện trường.

Người truyền thống muốn chụp ảnh cũng chỉ có thể chụp được anh đứng chặn ở cửa như sát tinh.

Anh cũng không để ý mấy ông kính đó, ai giơ máy ảnh về phía anh thì anh lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, khiến cho ống kính không sợ trời không sợ đất của đám người truyền thông đều run lên.

Bây giờ Phương Trấn Nhạc không chỉ lo cho sự an nguy của Từ Thiếu Uy mà còn lo cho tâm trạng của Dịch Gia Di, còn có tâm trạng của một đám nhãi con kia nữa.

Trong lòng rối như tơ vò không sao yên tâm được, giống như cho một đám người trưởng thành tới bệnh viện cùng bệnh nhân là chuyện khiến người lo lắng bao nhiêu vậy.

Hôm nay ánh mắt trời rõ ràng rất đẹp, chiếu lên mặt lại chỉ cảm thấy nóng phát bực.

Đợi lấy khẩu cung của toàn bộ nhân chứng xong, khảo sát hiện trường cũng hoàn tất, thi thể của Tiền Quý Bang được bộ phận pháp y đưa đi, Phương Trấn Nhạc nhìn giờ, nhanh chóng kết thúc công việc cuối cùng rồi cũng lái xe Jeep của mình, phi như bay về phía bệnh viện.

Lúc đang đợi đèn đỏ thứ hai, Bb-call bên hông đột nhiên vang lên, trái tim của Phương Trấn Nhạc lập tức bị bóp chặt.

Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào con đường trước mặt, anh ngồi yên lặng hai giây, siết chặt nắm tay rồi mới hơi chậm chạp móc máy nhắn tin bên hông ra.

Là chú Cửu gửi tin nhắn tới: [Cậu ấy đi rồi.]

Phương Trấn Nhạc hít một hơi thật sâu, lại lặng lẽ nhét máy nhắn tin vào trong túi.

Bình Luận (0)
Comment