Chương 922: Tôi muốn làm một cảnh sát tốt 3
Khi ngẩng đầu đối diện với đôi mắt dần thất thần của Từ Thiếu Uy, cô muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện ra lưỡi tê cứng, hoàn toàn không nói nên lời.
Mấy tình tiết trong phim đối diện với người thân bị giết hại sắp chết còn có thể bình tĩnh sắp xếp tất cả vốn đều là lừa người, dưới tình huống cực đoan, người có thể duy trì sự tỉnh táo đã rất khó rồi.
Đột nhiên một bàn tay đè lên bàn tay mình đang ấn lên lồng ngực của Từ Thiếu Uy, giúp Từ Thiếu Uy cầm máu, bàn tay này dính đầy máu và lạnh toát, chính là tay của Từ Thiếu Uy.
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với Từ Thiếu Uy đang cố gắng mở mắt.
Môi cô run lên, cuối cùng lưỡi cũng có thể cử động: “Anh đừng chết!”
Anh vẫn còn chuyện vẫn chưa giải thích với tôi, anh không thể chết!
Khóe môi của Từ Thiếu Uy mấp máy giống như muốn cười, nhưng đến cuối cùng lại không thể cười ra được.
Ánh mắt anh ta nhìn về phía cửa, trông thấy viên cảnh sát mặc quân trang A Lễ đứng ở đó, bóng lưng không hề bị thương chút nào mới thấp giọng nói như thì thầm: “Tôi đã cứu một cảnh sát…”
“…” Dịch Gia Di cắn chặt răng, như vậy mới có thể không sụp đổ, mới có thể nhịn được nước mắt, mới có thể ngồi vững được và bịt miệng vết thương cho anh ta.
“Lúc mới làm cảnh sát… tôi giúp được rất nhiều người… Người khác nhìn thấy trẻ con ngã xuống biển đều không dám nhúc nhích, chỉ có tôi, rất dũng cảm, nhảy ùm xuống biển… nhận được rất nhiều cờ thi đua mà thị dân tặng… khi học trường cảnh sát, tôi còn từng được thưởng sáo bạc…. làm cảnh sát cũng rất lợi hại… nhưng cuối cùng…”
Đột nhiên vành mắt Từ Thiếu Uy cũng đỏ lên, tâm trạng dâng trào, lồng ngực anh ta rung bật lên, không nhịn được mà ho.
Ho ra toàn là máu loãng, càng lúc càng không thốt ra được thêm chữ nào.
“Tôi biết, anh đừng nói nữa, xe cứu thương sắp tới rồi.” Dịch Gia Di nhìn anh ta với vẻ tha thiết, cầu xin anh ta nghe lời, cầu xin anh ta đừng cử động lung tung.
Từ Thiếu Uy lại lắc đầu, anh ta nhìn thấy cách cánh cửa phía xa có người lao tới chỗ này, đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay của Dịch Gia Di, dường như cực kỳ sợ hãi: “Nếu đám người Gia Minh biết… nếu bọn họ…”
Phía sau Dịch Gia Di đột nhiên truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn, quay đầu lại chỉ thấy Phương Trấn Nhạc dẫn đội xông tới.
Tất cả mọi người nhìn thấy bộ dáng của Từ Thiếu Uy, sắc mặt đều lập tức trở nên trắng bệch.
“Nhường đường một chút, xe cứu thương tới rồi.” Phương Trấn Nhạc quay đầu gạt mấy người Lưu Gia Minh muốn lao vào trong, cũng kéo Dịch Gia Di đang ngồi xổm bên cạnh Từ Thiếu Uy lên.
Y tá lập tức xông vào giúp Từ Thiếu Uy cầm máu với phương pháp tiêu chuẩn hơn, các bác sĩ cấp cứu vững vàng đỡ anh ta lên cáng, lại khiêng anh ta về phía xe cứu thương dưới sự giúp đỡ của mấy vị cảnh sát.
Lưu Gia Minh khiêng cáng, chỉ đi có vài bước mà mắt đã đỏ hoe, khóc thút thít khó nhịn.
Trên tay và trên quần áo của Dịch Gia Di toàn là máu của Từ thiếu Uy, cô lảo đảo đi theo phía sau cáng dưới sự dìu đỡ của Phương Trấn Nhạc, nhìn Từ Thiếu Uy nằm trên cáng, sắc mặt và màu môi càng ngày càng trắng bệch với vẻ hoang mang.
Cáng được đặt lên xe cứu thương, bác sĩ và ý tá nhanh chóng leo lên xe, định đóng cửa rời đi.
Chú Cửu vừa định ngồi lên ghế nhân viên hộ lý duy nhất, theo xe đến bệnh viện thì đột nhiên Từ Thiếu Uy gọi về phía cửa, cố gắng gọi: “Chị Thập Nhất… chị Thập Nhất…”
Chú Cửu quay đầu, kêu mở cửa xe.
Dịch Gia Di bước nhanh rồi chạy đến, vừa mở cửa đã giẫm lên xe.
Cạch một tiếng, bác sĩ đóng cửa xe lại, xe cứu thương không dừng một giây nào lái về phía bệnh viện.
Dịch Gia Di ngồi bên cạnh Từ Thiếu Uy, anh ta quay đầu nhìn xung quanh nhưng dường như có hơi không nhìn rõ cô, lại run rẩy cố gắng giơ tay qua muốn tìm được cô.
Dịch Gia Di vội nắm lấy tay anh ta.
Thanh niên dồn hết toàn bộ sức mình, dùng sức nắm lại tay cô, khiến các ngón tay run lên, cổ tay cũng đang run… anh ta cố hết sức mình muốn nắm chặt, càng là nắm chặt hơi ấm và sự dịu dàng này, giống như sợ hãi sẽ mất đi nó.
Anh ta hé miệng, nhưng không phải cố gắng hít không khí vào, mà là cố gắng phát ra tiếng.
Dịch Gia Di sáp lại gần anh ta, nghe anh ta gian nan nhả từng chữ một: Tôi, muốn, làm, một, cảnh, sát, tốt…”