Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 930 - Chương 930 - Đại Hội Biểu Dương Cuối Năm 1

Chương 930 - Đại hội biểu dương cuối năm 1
Chương 930 - Đại hội biểu dương cuối năm 1

Chương 930: Đại hội biểu dương cuối năm 1

Hôm nay tôi tới là tới vì cô.

Nếu nói trong khoảng thời gian này có chỗ nào khác thì đó chính là năm ngoái cô với cảnh sát Từ tới thăm chúng tôi. Trước đây người tới hàng năm đều cùng là một viên cảnh sát già văn chức, tôi đã gọi điện cho ông ấy, hỏi có phải ông ấy đã nghỉ hưu rồi không, ông ấy nói không.

Ông ấy nói chuyện tới nhà chúng tôi gửi quà tết là cô đặc biệt gọi điện tới ban hành chính đội cảnh sát, chủ động đề nghị.

Tại sao vậy? Chúng tôi cũng không quen cô, là vì các cô đang điều tra vụ án của cha tôi sao?”

Dịch Gia Di kinh ngạc về sự thông minh và lực hành động của Lý Ngọc Hà, cô hơi hé môi, đột nhiên cảm thấy hổ thẹn và khó nhịn. Cô dẫn kẻ thù giết cha của Lý Ngọc Hà tới nhà cô ta thăm hỏi, loại hành động này vốn trông có vẻ không có gì nhưng đột nhiên bị hỏi tới nơi mới cảm thấy quá đáng bao nhiêu.

“Xin lỗi.” Dịch Gia Di cười khổ.

“…” Lý Ngọc Hà chớp mắt, lại nói: “Chúng tôi đã nghiên cứu cái thùng đó nhiều lần rồi, dưới đáy thùng, tôi cũng nhìn thấy chữ ‘xin lỗi’.”

Dịch Gia Di cũng không biết Từ Thiếu Uy đã làm mấy chuyện này, thân là người duy nhất biết chân tướng trên đời này, cô siết nắm tay, đối mặt với Lý Ngọc Hà lại chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên.

Lý Ngọc Hà chớp mắt: “Tôi từng đọc báo, năm nay tổ trưởng Dịch mới vào đội cảnh sát.”

“…” Dịch Gia Di mím môi.

“Cảnh sát Từ thì khác, anh ta là một cảnh sát lâu năm, còn từng là cộng sự của cha tôi.” Lý Ngọc Hà cúi mắt nghĩ ngợi, đột nhiên mở miệng nói: “Toàn bộ người từng cộng tác với cha tôi đều từng bị cha tôi bắt nạt. Mọi người ngoài mặt cười ha ha với cha tôi nhưng sau lưng đều chửi ông ấy. Lúc nhỏ tôi đã từng thấy rồi. Nhưng cảnh sát Từ kia từng làm cấp dưới của cha tôi, khi tới nhà tôi, đối diện với tôi và mẹ, còn có cả di ảnh của cha, không chỉ không lộ ra vẻ mặt phản đối, mà còn… rất kỳ quái.”

Dịch Gia Di đột nhiên trừng mắt.

“Tổ trưởng Dịch, lúc nhỏ tôi có quần áo đẹp mặc, mẹ cũng không cần ra ngoài đi làm vất vả, người ngoài trông vào thấy chúng tôi sống rất tốt. Nhưng cha tôi thường xuyên đánh mẹ và tôi. Tôi nghĩ đại khái là muốn duy trì sự uy nghiêm của người làm cha, làm chồng nên mỗi ngày ông ấy về nhà chưa bao giờ từng cười, luôn luôn lạnh mặt, cho dù là xem tivi hay là ăn cơm thì tôi với mẹ đều rất thận trọng.

Tôi nhớ lúc nhỏ, khi cha đi qua trước mặt mà tôi còn thấy sợ.

Nếu trong nhà có quyết định đúng đắn, không thể nói dối, không thể bất kính với cha mẹ, không thể lớn tiếng cãi nhau, vậy cũng rất tốt. Tôi chỉ cần không làm mấy chuyện này thì sẽ không bị đánh. Nhưng gia đình tôi cũng không phải như vậy, cha chưa bao giờ có quyết định đúng đắn, tâm trạng của ông ấy không tốt là sẽ đánh tôi, luôn có thể tìm được lý do. Tuy rằng tôi rất nhỏ nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được một lần ăn đòn này, rốt cuộc là tôi đã làm sai chuyện hay là tâm trạng của ông ấy không tốt.

Khi còn rất nhỏ tôi đã hiểu phải ở chung với trưởng bối thế nào, toàn bộ trưởng bối và giáo viên đều khen tôi ngoan, rất thích tôi. Nhưng cái giá của sự ngoan ngoãn này rất lớn. Vì quanh năm kiếm sống trước mặt người cha bạo lực như vậy, tôi rất hiểu phải nhìn sắc mặt của người khác, hiểu phải ở chung với người có quyền lực và nóng tính thế nào.

Một lần mẹ bị đánh dữ dội nhất, hình như… chui xuống gầm bàn ôm tôi khóc. Tôi chỉ hận mình không phải con trai, cho dù trưởng thành rồi cũng không có cách nào ngăn được quyền cước của cha, không thể bảo vệ mẹ và mình.”

Trên đời này hóa ra lại hợp lý như vậy, người từng làm xằng làm bậy trong đội cảnh sát kia, ở nhà cũng chưa chắc sẽ đột nhiên biến thành một người chồng tốt, một người cha tốt.

Lý Ngọc Hà mím môi, cô ta nâng mắt lên nhìn thẳng vào mắt Dịch Gia Di, nở nụ cười rạng rỡ: “Sau khi cha chết, tuy rằng tôi với mẹ sống khổ hơn một chút nhưng cũng vui hơn. Ở nhà không phải nơm nớp lo sợ, cũng sẽ không đến ngay cả ông ta đi qua trước mặt mà cũng kinh hồn bạt vía, chúng tôi cũng không cần sợ hãi và không cần bị ăn đòn nữa.

Lúc cha chết được một khoảng thời gian rất dài, tôi còn cảm thấy là vì ban đêm tôi thường cầu nguyện cho ông ta chết mới hại chết ông ta…”

Dịch Gia Di ngạc nhiên nhìn Lý Ngọc Hà, không dám tin người ngồi đối diện với mình là một thiếu nữ còn chưa tròn mười tám tuổi.

Lý Ngọc Hà vẫn cười rất ôn hòa, cô ta nghĩ ngợi rồi mới bảo: “Tôi có xem thời sự, cảnh sát Từ đã hy sinh.”

Bình Luận (0)
Comment