Chương 94: Gần đây bán đắt hàng thật đó
“Chỉ đợi mọi người tới thôi, lập tức bưng lên ngay đây.” Dich Gia Đống cười rạng rỡ, đôi mắt lại thi thoảng liếc qua Phương Trấn Nhạc, trước đây không cảm thấy tổ trưởng Phương hăng hái như thế, đột nhiên hôm nay lại tỏa sáng bất ngờ, ngay cả một người đàn ông như anh ta cũng bị thu hút, muốn làm anh em của anh.
Phương Trấn Nhạc lại chọn vài món, Dịch Gia Đống lại quay về nhà bếp.
Dịch Gia Di đứng lên giúp đỡ, thêm nước thêm cốc cho khách, lại lên món rót trà.
Gia Tuấn đang giẫm lên cái ghế nhỏ, tỳ lên quầy thu ngân tính sổ sách.
Gia Như đã học được cách làm Frappuccino từ anh cả, lúc này đang đảm nhiệm trọng trách của bậc thầy “pha trà” làm ra những cốc trà sữa Frappuccino.
“Gần đây bán đắt hàng thật đó, ngày nào cũng bán được mấy chục cốc.” Gia Như vừa thêm kem vào trong cốc trà sữa Frappuccino vừa quay đầu nhỏ giọng nói với chị cả.
Không đợi chị cả đáp lời đã đóng gói xong cái cốc trong tay và đưa cho khách, sau đó thò đầu tiếp tục gọi vị tiếp theo: “Một cốc trà sữa Frappuccino ạ? Vâng, bạn muốn núi tuyết dày hay là núi tuyết mỏng, hay là đổ phẳng?”
Đợi sau khi khách trả lời, cô ta lại nhanh chân nhanh tay chú tâm vào pha chế.
Dịch Gia Di lén nhét đồ vào trong túi của Gia Như, rồi quay đầu lại đi tìm Gia Tuấn.
Gia Như lại làm thêm hai cốc trà sữa nữa mới rảnh rỗi sờ túi mình, vừa sờ đã mò ra được đồng một trăm tệ tiền giấy, lập tức hào hứng há to miệng, mặc kệ trước mặt còn có những vị khách khác mà quay đầu hét to với Dịch Gia Di: “Chị cả, em yêu chị!”
Dịch Gia Di không dám cho các em quá nhiều tiền, sợ tụi nhỏ tiêu lung tung, cũng sợ bọn nhỏ làm mất, nên chỉ cho mỗi người một trăm đồng ăn vặt.
Tiền lương và tiền thưởng còn thừa, đợi về nhà chia cho anh cả.
Bận rộn một lượt, cô ngồi xuống bên cạnh Phương Trấn Nhạc, Lưu Gia Minh chỉ vào hàng người xếp hàng mua trà sữa và khen ngợi: “Lần trước tới vẫn chưa có nhiều người xếp hàng như vậy, bây giờ quán cơm càng lúc càng nổi tiếng nhỉ.”
Dịch Gia Di quay đầu nhìn, sau đó hơi rướn người lên, nhỏ giọng nói: “Ở đó… có vài người là tôi mời tới…”
“?” Lưu Gia Minh nhướn mày: “Rất có đầu óc kinh doanh nha, không hổ là quỷ thủ khoanh tròn, trí khôn ở khắp mọi nơi!”
Dịch Gia Di gãi trán với vẻ ngại ngùng, Lưu Gia Minh nhìn chằm chằm vào đội ngũ này, không nhịn được lại hỏi: “Ế? Đó hình như là em trai của nạn nhân nam trong vụ thảm sát ở King’s Park thì phải? Tên Đinh Bảo gì ấy nhỉ?”
“Đinh Bảo Thụ.” Dịch Gia Di xoa mu bàn tay: “Cậu bé cũng được tôi mời tới.”
“Vài đồng thôi, không cho nhiều, khi nhờ mấy người này tới mua trà sữa, em gái tôi sẽ chỉ cho trà sữa mà không thêm kem tươi hay núi tuyết gì cả, như vậy bọn họ mua xong trà sữa ở bên này lại có thể vòng ra cửa sau. Qua một lúc vẫn có thể tiếp tục xếp hàng, thoạt nhìn giống như có rất nhiều người tranh nhau mua.” Giọng nói của Dịch Gia Di rất nhỏ, có hơi thiếu tự nhiên.
Tuy rằng loại chuyện nhờ vả này rất thường thấy ở thế hệ sau, nhưng mình làm việc này ít nhiều gì vẫn thấy hơi ngại ngùng.
“Thật sự chỉ có cô thôi đấy.” Lưu Gia Minh khen một cách chân thành, sau đó quay đầu nhìn đội ngũ, không nhịn được bắt đầu để ý xem người nào là khách thật, người nào là khách giả.
Phương Trấn Nhạc vẫn luôn không lên tiếng, ánh mắt lại thi thoảng liếc nhìn Đinh Bảo Thụ đang xếp hàng, khi thu tầm mắt lại nhìn về phía Dịch Gia Di, sự ấm áp và dịu dàng trong đáy mắt nhiều thêm vài phần.
Sau khi món ăn của bọn họ được chế biến xong, Dịch Gia Di đứng dậy chạy ra sau bếp giúp bưng bê, vừa vặn gặp Đinh Bảo Thụ vòng ra cửa sau.
Đinh Bảo Thụ không nói nhiều, làm xong chuyện là đội mũ lên, cải trang một chút rồi lại vòng ra trước cửa xếp hàng.
Khi Gia Như chạy ra sau bếp lấy cốc giấy mới lại thấy chị cả đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Đinh Bảo Thụ, cô ta không nhịn được mà oán trách: “Em nghe lời chị, đi tới nhà cậu ta tìm cậu ta tới làm công, nói với cậu ta có tiền để kiếm là chuyện tốt có lợi cho cậu ta, nhưng cậu ta không chịu tới, tự mình xách cái túi rách muốn ra ngoài nhặt ve chai. Con người này rất khó nói chuyện nhé, cũng chẳng thèm nói tiếng nào, bướng như lừa, vẫn là em nói với cậu ta rằng em là em gái của chị thì cậu ta mới chịu đặt túi xuống tới đây với em.”